Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1243

Bên ngoài phòng cấp cứu, Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh vẫn luôn túc trực ở đó vội vã tới đón.

“Minh Trúc sao rồi?” Mộ Kiều Dung lộ vẻ sốt ruột.

Tưởng Diệc Sâm được tài xế thông báo cũng đến.

Anh ta dắt Tưởng Minh Triết giống như con chim cút, điềm nhiên bước tới, giả bộ quan tâm nói: “Con bé không sao chứ? Con cái bây giờ đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào cả.”

Nói xong, anh ta còn vỗ lên cái đầu nhỏ của Tưởng Minh Triết, sức lực không nhẹ cũng chẳng nặng: “Không được tích sự gì cả, cả ngày chỉ biết làm càn thôi, xem chuyện tốt mà bọn con làm đi kìa. Thành thật khai báo, có phải con đưa em gái đi ăn thứ gì đó bậy bạ đúng không?”

“Bọn con không có!” Trên mặt khuôn nhỏ nhắn của Tưởng Minh Triết đầy vẻ lo lắng, cậu bé lắc đầu phủ nhận.

Tưởng Tử Hàn cau mày.

Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mọi người một vòng.

Người nào người nấy đều đang diễn kịch, nhìn như vô cùng quan tâm, nhưng thật ra trên mặt lại không có mấy phần lo lắng.

Anh vô cùng bực bội, sắc mặt u ám, không nói một lời đã nhấc chân rời đi.

“Tử Hàn…” Sở Thu Khánh vội vàng gọi.

Tưởng Tử Hàn như thể không nghe thấy.

Cố Vũ Tùng thở dài, cam chịu số phận ngăn cản Sở Thu Khánh muốn đuổi theo: “Bây giờ trong lòng anh Hàn đang buồn phiền, để anh ấy bình tĩnh lại đã.”

Sau đó lại nói với Mộ Kiều Dung và Tưởng Diệc Sâm: “Minh Trúc không có gì đáng ngại, chỉ là con bé bị kháng thuốc thôi, tình hình khá phiền phức. Trời đang lạnh lắm, mọi người ở đây cũng không giúp được gì, chi bằng về trước đi. Huống hồ…”

Anh ta chỉ vào chữ yên lặng dán bên cạnh: “Nhiều người ở đây như vậy cũng không tốt lắm đâu.”

Tưởng Diệc Sâm vốn dĩ chỉ đến xem trò vui thôi.

Anh ta mỉm cười kéo Tưởng Minh Triết: “Vậy được rồi, tôi đưa Minh Triết về trước. Đợi Minh Trúc tỉnh lại, tôi sẽ đưa nó đến thăm em gái.”

Đang định rời đi.

Thi một y tá mồ hôi nhễ nhại bỗng chạy đến từ chỗ khúc quanh: “Không xong rồi, cô Tống truyền máu kia vừa mới ngất xỉu.”

Nghe vậy, Tưởng Tử Hàn vốn đã đi xa đột nhiên dừng bước quay đầu lại.

Sau khi nghe y tá nói xong, mặt Cố Vũ Tùng biến sắc, co chân chạy về hướng y tá: “Mau lên, cô ấy ở đâu?”

Chạy được hai bước, anh ta đột nhiên nhớ ra cái gì, lập tức quay người chạy trở về, chạy thẳng đến trước mặt Tưởng Tử Hàn đang sững sờ ở một hướng khác, kéo anh đi cùng.

Tưởng Tử Hàn vô thức chạy theo mấy bước, giữa đường lúc đi ngang qua bên cạnh Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung, anh đột nhiên tỉnh táo lại.

Anh liếc nhìn Sở Thu Khánh rồi dừng bước.

Cố Vũ Tùng khó hiểu quay đầu lại.

Tưởng Tử Hàn hất tay Cố Vũ Tùng ra, lạnh lùng nói: “Ở đây là bệnh viện, khắp nơi đều có bác sĩ và y tá, ngất xỉu thì có gì nghiêm trọng đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK