Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 781

Lục Minh Hạo cầm mấy tấm hình lên, trong ảnh là Dạ Vũ Đình và một người lạ hoắc.

Anh ta ngơ ngác, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại: “Đây là cái gì?”

Trong tay Tô Thần Nam là lời khai và tài liệu, tuy không biết đống ảnh này có tác dụng gì nhưng tài liệu trên tay đã khiến anh ta tức giận không thôi.

Hai người trao đổi tài liệu.

Hai khuôn mặt lập tức đằng đằng sát khí.

Cố Vũ Tùng ngồi cạnh giải thích: “Mấy tháng trước, Tống Hân Nghiên suýt bị xe tông ở Úc, lúc đó, Dạ Vũ Đình làm anh hùng cứu mỹ nhân nên bị gãy cả hai chân. Thế là người phụ nữ ngu ngốc kia liền ở lại bệnh viện chăm sóc hắn ta suốt cả một thời gian dài, cuối cùng thành vợ hắn luôn.”

Nói tới đây, anh ta không nén nổi giận: “Mẹ kiếp, đây chỉ là một màn kịch do thằng khốn tâm cơ Dạ Vũ Đình tự biên tự diễn thôi!”

Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam cũng từng nghe sơ qua chuyện ở Úc nhưng không biết cụ thể.

Lục Minh Hạo nghi ngờ: “Sao cậu biết?”

Cố Vũ Tùng thở dài cho cái mạng chó của mình: “Nói ra cũng tình cờ, gần đây bệnh viện nhà tôi có làm một dự án trường học giao lưu với mấy chuỗi bệnh viện tư nhân bên Úc. Trong đám bác sĩ bên đó có vài người là bác sĩ chủ trì của Dạ Vũ Đình. Một người trong đó vô ý nhắc đến Dạ Vũ Đình nên tôi thầm lưu ý. Sau một hồi công kích thì tôi phát hiện đối phương quyết không mở miệng nên tôi bắt đầu nghi ngờ. Sau đó tôi hẹn bọn họ ra ngoài uống rượu, sau một hồi say xỉn thì mới khai chuyện này ra.

Không khai không biết, chứ khai ra thì hết hồn.

Sự thật khiến anh ta sững sờ.

Cố Vũ Tùng sờ mặt: “Vì để tìm ra chứng cứ nên nửa đêm tôi liền đến Úc điều tra một phen. Do đó tôi không ở bên này suốt mấy ngày qua.”

Cả căn phòng bỗng chìm trong im lặng.

Sắc mặt của Tô Thần Nam cực kỳ lạnh lùng.

Lục Minh Hạo mắng to: “Mẹ nó! Không ngờ đó, thì ra thằng chó Dạ Vũ Đình lại thủ đoạn đến vậy!”

Sau khi cân nhắc một hồi, Tô Thần Nam gõ nhẹ lên bàn: “Dạ Vũ Đình làm thế vì mục đích gì? Hao tâm tổn sức để có được Tống Hân Nghiên, nhưng lại không thể ngủ với cô ta, anh ta định làm gì đây?!”

Ba người trong phòng đều không lên tiếng.

Lục Minh Hạo nhìn sang Cố Vũ Tùng rồi tò mò hỏi: “Đúng vậy, mục đích của hắn ta là gì? Chẳng lẽ là yêu?”

“Yêu cái đéo!” Cố Vũ Tùng đen mặt: “Khi còn ở Hải Thành, thắng chó đó đã thích gây sự rồi. Nếu người làm chuyện này là anh Hàn thì tôi còn tin anh ấy sẽ vì Tống Hân Nghiên mà hi sinh tất cả. Còn nếu là Dạ Vũ Đình hả, đéo!”

Lục Minh Hạo cạn lời: “Chắc không phải vì hắn ta nhìn trúng năng lực của Tống Hân Nghiên trong ngành mỹ phẩm chuyên nghiệp đâu nhỉ?”

“Cút!”

Cố Vũ Tùng lại tức giận trả lời: “Đúng là trong mảng này, Tống Hân Nghiên rất lợi hại, rất xuất sắc nhưng cũng không lợi hại tới mức một công ty lớn như Dạ Thị lại vì cô ta mà làm tới bước đường này. Dạ Thị đã có căn cơ mấy chục năm, thị trường và nghiệp vụ đều ổn định, căn bản không cần tốn sức đào Tống Hân Nghiên để mở rộng thị trường đâu, được chưa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK