Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 854

Cô ta vuốt cổ, khàn giọng lắp bắp nói: “Tôi… Cô hỏi tôi cũng vô ích thôi, tôi không biết gì hết. Nếu muốn biết sự thật, cô chỉ có thể đi tìm mẹ chồng.”

Lâm Tịnh Thi?

Ánh mắt Tống Hân Nghiên lạnh lẽo.

Chu Ngọc Trân bất giác run rẩy, nhân lúc cô chưa lấy lại tinh thần, bèn chạy vội ra ngoài, kết thúc lần gặp mặt này.

Tống Hân Nghiên trầm mặc đi ra khỏi trại tạm giam cùng Khương Thu Mộc.

Ánh mặt trời bên ngoài chiếu sáng khắp nơi.

Cuối tháng mười một, nắng chiều vừa ấm áp vừa gay gắt.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn bầu trời.

Ánh mặt trời gay gắt xuyên thẳng vào khiến mắt cô trắng xóa.

“Đầu Gỗ, tớ thấy mệt quá, cảm thấy không thể mở mắt ra nổi. Tớ… Muốn về nhà, tớ muốn ngủ.”

Lúc nói chuyện, sức lực và tinh thần của cô như bị rút đi theo từng chữ nói ra, cô nhắm hai mắt, mềm nhũn dựa vào người Khương Thu Mộc.

“Hân Nghiên? Hân Nghiên?”

Khương Thu Mộc hoảng sợ: “Cậu sao vậy? Mau tỉnh lại…”

Người phía trên không có phản ứng gì.

Khương Thu Mộc suýt nữa thì bị dọa khóc, vội vàng đỡ cô sang ven đường, vừa bắt xe vừa lấy điện thoại của cô ra, tìm thấy số điện thoại của Chúc Minh Đức trong nhật ký cuộc gọi…

Bệnh viện dưới quyền của Tưởng Thị.

Phòng bệnh VIP.

Tống Hân Nghiên nằm trên giường bệnh yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Tưởng Tử Hàn hớt hải chạy đến, trên trán đã chảy đầy mồ hôi.

Anh đang định đi vào thì Khương Thu Mộc và bác sĩ đi ra từ bên trong.

Cả hai chặn đường của Tưởng Tử Hàn.

Bác sĩ trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Tưởng, cô Tống vừa mới ngủ thiếp đi. Cô ấy không sao, chỉ là hạ đường huyết mệt quá nên mới ngất xỉu thôi.”

“Hạ đường huyết?” Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Hôm nay cô ấy đã làm cái gì?

Bác sĩ lắc đầu.

Tưởng Tử Hàn nhìn Khương Thu Mộc.

Ánh mắt của người đàn ông này quá mức dọa người, Khương Thu Mộc sợ tới mức rùng mình: “Cũng… cũng không có gì, chỉ .. chỉ đến tìm Dạ Vũ Đình đề cập đến… chuyện ly hôn.”

“Đến nói một chút mà mất gần cả ngày ư?!”

“Còn… còn đi đến trại tạm giam gặp Chu Ngọc Trân.”

Tưởng Tử Hàn nhíu mày thật chặt.

Chúc Minh Đức vội lấy điện thoại di động chọn ra một đoạn video: “Trại tạm giam bên kia truyền đến một tin nói rằng, sau khi cô Tống gặp được Chu Ngọc Trân cảm xúc đã rất kích động…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK