Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1035

Sắc mặt của người đàn ông lạnh lùng, môi hơi mím lại, một luồng khí xơ xác tiêu điều tỏa ra từ trên người anh.

“Hân Nghiên, anh là đang quan tâm em. Nếu anh tin vào lý do mà tòa án đưa ra, anh sẽ đến tìm em sao?”

Tưởng Tử Hàn xoa xoa ấn đường: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Buổi trưa, có người nhìn thấy Tống Thanh Hoa xuất hiện ở gần tòa án. Bà ta không phải là đã uy hiếp em đấy chứ?”

Khương Thu Mộc rất kinh sợ Tưởng Tử Hàn, nhưng nghe đến vấn đề đã khiến bọn họ rối như tơ vò suốt một buổi chiều, trong tiềm thức cảm thấy Tưởng Tử Hàn nhất định sẽ có cách giải quyết.

Cô ấy bước tới, đang định nói ra toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Tống Hân Nghiên lại như thể biết trước mà kéo cô ấy lại.

Cô nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Đầu Gỗ, cậu đi lên trước đi.”

“Nhưng mà……”

“Tin tớ đi.”

Khương Thu Mộc thỏa hiệp, quay người đi vào tòa nhà.

Chỉ còn lại Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn ở đó.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn âm u: “Rốt cuộc em muốn giấu anh những gì? Tống Hân Nghiên, nếu anh thật sự muốn biết chuyện từ người khác, hiện tại mỗi một chữ mà Tống Thanh Hoa đã nói đều đã được đưa đến tay anh rồi.”

“Vậy anh còn hỏi em làm gì?” Tống Hân Nghiên thờ ơ hỏi ngược lại.

Tưởng Tử Hàn bị chọc tức.

Anh muốn nghe cô nói.

Cho dù là tốt hay xấu, hay là chửi bới làm nũng.

Thứ anh muốn chẳng qua là sự thay đổi trong mối quan hệ với cô.

Quan trọng hơn là anh có thể lấy chuyện này làm lý do để gặp cô… Nhưng cô gái nhỏ này giống như một con nhím, nhìn thấy anh là lại xù lông lên.

Tưởng Tử Hàn nén giận, nhẹ giọng nói: “Tống Thanh Hoa là loại người gì chắc em cũng thấy rồi, Nghiên Nghiên, anh sợ em bị thương, sợ em trúng kế của bà ta, vì vậy anh muốn nghe em nói sự thật một cách toàn diện nhất.”

“Vậy thật sự cảm ơn anh.”

Giọng nói Tống Hân Nghiên hờ hững, kèm theo sự trào phúng.

Cô tò mò hỏi: “Tưởng Tử Hàn, có phải anh đã sớm biết sự tồn tại của Nam Mặc Tầm không? Cho nên ngày đó, khi nhìn thấy những bức ảnh chụp chung trên mạng của tôi và Dạ Vũ Đình, anh mới có thể bình tĩnh như vậy. Còn có chuyện hôm nay, quá khứ của Dạ Vũ Đình và Nam Mặc Tầm đột nhiên lộ ra, hơn nữa trực tiếp vọt lên đứng đầu hot search. Nói không có ai ở sau lưng giở trò, chính tôi cũng không tin. Đây cũng là do anh làm ra đúng không?”

“Đúng.”

Tưởng Tử Hàn không muốn giấu giếm, anh kiên nhẫn giải thích: “Nhưng anh cũng không biết sớm hơn em bao nhiêu. Khi đó em đang nằm viện, thân thể không tốt, anh lại không chắc tình cảm của em dành cho Dạ Vũ Đình, cho nên mới không nói cho em biết…”

“Anh lo lắng em yêu Dạ Vũ Đình, sợ em biết mình chẳng qua chỉ là vật thế thân rồi sẽ khổ sở?”

Tống Hân Nghiên nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại khổ sở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK