Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1051

Tống Hân Nghiên tức giận hét lên: “Mấy ngày hôm nay tôi đã đủ bận rộn rồi! Mấy vụ kiện đã làm lỡ rất nhiều thời gian của tôi, tôi rất bận, muốn đi thăm mẹ tôi, tôi còn phải đi xử lý công việc của tôi, tôi cũng rất mệt, muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi!”

“Có rất nhiều cách để thư giãn, không chỉ có về nhà. Đi thăm mẹ em thì vẫn còn sớm, không vội vào lúc này.”

Lúc nói chuyện, chiếc xe đã phóng đi.

Tống Hân Nghiên đã không thể tức giận được nữa.

“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Tưởng Tử Hàn chuyên tâm lái xe.

Tống Hân Nghiên có chút bực tức: “Có tin tôi nhảy xuống xe không!”

Tưởng Tử Hàn đã khóa cửa sổ lại, cô không thể nhảy được.

Nhưng anh vẫn đầu hàng.

“Ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ đi.” Ánh ánh anh chỉ ra bên ngoài, giọng điệu dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước: “Tuyết rơi rồi.”

Tống Hân Nghiên tức giận quay đầu qua.

Dưới màn đêm, dưới ánh đèn đường rực rỡ đang dần sáng lên trong thành phố, những bông tuyết lóng lánh bay trong không trung, trong ánh sáng b ắn ra màu sắc sặc sỡ.

Tống Hân Nghiên sững sờ.

Tưởng Tử Hàn lái xe, liếc nhìn sang, khóe miệng bất giác cong lên.

Anh kéo kính cửa sổ xe xuống.

Tống Hân Nghiên không nhịn được mà đưa tay ra.

Những bông tuyết nhỏ, ónh ánh chạm vào tay rồi tan ra, để lại sự lành lạnh.

Trong nháy mắt, dường như cô đã quên đi tất cả những rối bời lúc nãy, lầm bầm: “Hải Thành gần phía nam, gần như không có tuyết. Thỉnh thoảng sẽ thổi một chút bọt tuyết, còn tan biến trong không trung. Không ngờ tuyết ở thủ đô lại rơi sớm như vậy. Còn…đẹp như vậy. Chả trách cả ngày hôm nay vân luôn âm u, hóa ra là sắp có tuyết….”

Tống Hân Nghiên bất giác mỉm cười, đôi mắt sáng đến mức khiến người khác không thể rời mắt, rất lóa mắt.

Tưởng Tử Hàn nhìn cô đến mức thất thần.

Có ánh đèn xe vụt qua, anh hoàn hồn lại: “Không còn sớm nữa. Hôm nay đã là đêm Giáng sinh rồi.”

Tống Hân Nghiên nghe thấy vậy thì sững sờ, quay đầu lại nhìn anh.

Tưởng Tử Hàn cười, ra hiệu cho cô nhìn về ghế sau: “Quay đầu lại đi.”

Tống Hân Nghiên quay đầu về hướng anh chỉ.

Tưởng Tử Hàn ấn một công tắc.

Trên hàng ghế sau đã được gập bằng là một hình trái tim khổng lồ được xếp bằng những quả táo đỏ.

Trong hình trái tim bằng táo được lấp đầy bằng những bông hoa tươi đủ loại và đủ màu sắc, bên ngoài là một vòng đèn nháy lấp lánh nhiều màu sắc.

Dải ánh sáng len lỏi vào giữa những bông hoa, khiến những bông hoa lóe lên năm màu rực rỡ, đẹp vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK