Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 575

“Đủ rồi! Mẹ!”

Dạ Vũ Đình ngắt ngang lời mẹ.

Phòng ăn im lặng như tờ.

Người hầu kinh động, lặng lẽ lui vào phòng bếp.

Lâm Tịnh Thi nhìn con trai mình với ánh mắt không thể tin nổi.

Qua mấy giây sau, bà ta mới chợt sực tỉnh lại: “Con quát mẹ?!”

“Bùm!” Lâm Tịnh Thị đập bàn một cái.

Đồ dùng ăn uống trên bàn ăn bị một vỗ tức giận này rung lên.

Lâm Tịnh Thi “hừ” một cái đứng dậy, tức giận trợn mắt: “Dạ Vũ Đình, con là đứa con mẹ mang nặng đẻ đau nuôi lớn, bây giờ còn lại vì thứ đồ này mà hung dữ với mẹ?”

Dạ Vũ Đình vô cùng mệt mỏi, lồng ngực vì giận dữ mà phập phồng kịch liệt.

Anh ta nhắm mắt lại, thều thào nói: “Là con sai rồi. Con sai rồi. Mẹ là mẹ của con, con không nên dữ dằn với mẹ. Nhưng mà mẹ, Hân Nghiên là người con quan tâm, là người con nâng trong tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, đặt trong tim mình mà yêu thương. Mẹ châm chọc cô ấy như vậy còn khiến con buồn hơn là mẹ châm chọc con!”

Lâm Tịnh Thi phẫn nộ không thôi.

Dạ Vũ Đình đẩy xe lăn.

Bánh xe chuyển hướng.

Anh nắm lấy tay Tống Hân Nghiên đi ra ngoài, giọng nói lạnh lùng nói với mẹ của anh.

“Mẹ, nếu mẹ sau này còn đầy địch ý với Hân Nghiên như vậy thì cái nhà này bọn con ở không nổi nữa đâu. Con sẽ lập tức đưa cô ấy dọn ra ngoài. Hôm nay cứ vậy đã, tính khí của mọi người đều không tốt, chúng ta ai nấy bình tĩnh lại. Mẹ và Như Tuyết cứ ăn cơm đi, con đưa Hân Nghiên ra ngoài một lúc.”

Nói xong, hai người đã tới cửa lớn phòng ăn rồi.

Lâm Tịnh Thi ngạc nhiên ngơ ngác, hệt như không thể tin đứa con trai nhỏ bà ta thương nhất chiều nhất lại nói những lời như vậy với mình.

“Anh ba!”

Dạ Như Tuyết gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Dạ Vũ Đình lấy giày cho Tống Hân Nghiên trên tủ giày, đặt trước chân cô: “Chuyện mới nãy thiệt thòi cho em rồi. Thay đi, chúng ta ra ngoài ăn.”

“Dạ Vũ Đình…”

“Anh ba… Chị dâu…” Giọng của Dạ Như Tuyết chen ngang lời của Tống Hân Nghiên.

Nét mặt cô ta tràn đầy vẻ gấp gáp lo lắng đuổi tới: “Tính tình mẹ thế nào, cũng không phải anh không biết, sao phải tính toán với bà ấy làm gì chứ?”

Tống Hân Nghiên không nói gì.

Đây vốn là chuyện nhà của họ, một người ngoài đưa mâu thuẫn tới cho họ như cô đúng là không có tư cách mở miệng.

Dạ Vũ Đình lạnh mặt: “Chính là vì bà ấy là mẹ của chúng ta cho nên tính khí ấy của bà với anh ra sao cũng được, nhưng đối với Hân Nghiên thì không được! Cô ấy cũng là báu vật trong tim của ba mẹ cô ấy. Cô ấy từ bỏ việc học từ bỏ sự nghiệp để bầu bạn chăm sóc anh, hi sinh nhiều như vậy, dựa vào đâu mà tới nhà ta phải chịu đựng tính khí ấy của mẹ?”

Dạ Như Tuyết nói: “Nhưng anh về, mẹ vui mừng sai người chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK