Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 306

Nhìn thấy Tống Hân Nghiên đang ngủ say sưa trong lòng Tưởng Tử Hàn, cô nhóc khoái chí mím đôi môi hồng phấn.

Hừm!

Không dễ dàng gì.

Không ngờ lão Tưởng đã thông suốt rồi!

Nhưng hình như hơi thảm nha, trên trán hai người đều có vết thương.

Chơi trò gì vậy?

Chọi trâu hả?

Mộ Kiều Dung nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu gái liên tục biến hóa cũng tò mò liếc nhìn qua, ngay lập tức sắc mặt trở nên khó coi.

Sau khi đưa cô nhóc đến trường mẫu giáo, bà ta mới gọi điện cho Sở Thu Khánh.

“Thu Khánh hả? Sao về nước rồi mà không tới nhà dì Mộ chơi gì hết vậy?”

Ở đầu dây bên kia, Sở Thu Khánh cười nói: “Dì Mộ, con đang ở Hải Thành ạ. Chờ con về lại thủ đô nhất định sẽ tới thăm dì.”

Mộ Kiều Dung sáng mắt lên: “Tử Hàn cũng ở Hải Thành đó, con biết không?”

“Dạ biết, con còn tới thăm anh ấy với… chị dâu nữa.”

Trong mắt Mộ Kiều Dung thoáng hiện vẻ nghiêm nghị: “Đàn ông mà, trêu hoa ghẹo bướm ở ngoài là chuyện rất bình thường. Đợi khi nào nó về lại thủ đô, nó cũng cắt đứt với những người phụ nữ không xứng đáng kia thôi. Thu Khánh à, trong giới của chúng ta có rất nhiều nhà môn đăng hộ đối, nhưng mà hợp tính hợp tình lại chẳng được mấy người. Tình cảm của con dành cho Tử Hàn dì biết rõ. Có câu nam theo đuổi nữ khó như trèo đèo lội suối, nữ theo đuổi nam dễ như trở lòng bàn tay. Đối với chuyện tình cảm, Tử Hàn nó ù lì lắm, con cứ chủ động, dũng cảm hơn chút nữa. Đừng sợ, dì Mộ ủng hộ con.”

“Cảm ơn dì Mộ ạ, dì yên tâm, con nhất định sẽ không khiến dì thất vọng đâu.”

Phòng gặp mặt bên trong trại tạm giam.

Một luật sư nổi tiếng ngồi đối diện với Tô Vũ Trúc.

Nhìn thấy người kia đi tới, tinh thần vốn đang ủ dột của Tô Vũ Trúc bỗng bừng tỉnh: “Là anh ta phái anh tới sao? Anh ta đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi chịu nhận hết những tội này thì anh ta sẽ bỏ qua cho người nhà của tôi. Tôi đã khai nhận rồi, người nhà của tôi…”

Luật sự dằn tay lại, ra hiệu cho cô ta bình tĩnh: “Cô yên tâm, xưa nay ông chủ là người nói lời giữ lời, sau khi sự việc lắng xuống thì anh ấy không chỉ bỏ qua cho người nhà cô, mà còn sắp xếp người ở trong tù chăm sóc cô chu đáo, sẽ không để cô chịu thiệt thòi. Có cơ hội, chúng tôi cũng sẽ cứu cô ra ngoài sớm thôi.”

Tô Vũ Trúc chịu giày vò suốt mấy ngày qua, lập tức òa lên khóc tức tưởi.

Tống Hân Nghiên ngủ một mạch tới khi trời tối.

Bị cơn đói đánh thức.

Tưởng Tử Hàn đang cầm laptop đang xử lý công việc ở phòng khác, nghe tiếng động bèn ngẩng đầu nói: “Dậy rồi à?”

Anh đóng máy tính lại, đi về phía cô: “Đi ăn cơm.”

Tống Hân Nghiên mơ màng được dắt vào phòng ăn.

Lúc đi ngang qua cửa phòng khách, thấy cái vali vốn phải đang ở công ty của mình mới đúng, não cô lập tức tỉnh táo hẳn ra đôi chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK