Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 539

Vẻ thong dong trên mặt Tưởng Diệc Sâm lập tức biến mất.

Tưởng Dĩ Bình và Chu Tinh Ân cũng sửng sốt.

“Mày muốn làm gì? Tưởng Tử Hàn, tao nói cho mày biết, nếu như mày dám làm chuyện trời đất không dung gì đó với ba mày…. Ưm!”

Tưởng Dĩ Bình lấy tay che miệng mẹ mình lại, vội vàng nháy mắt cho vệ sĩ bên cạnh: “Bà chủ hiện tại đang kích động, hơi mất khống chế, các anh lập tức đưa bà chủ về nghỉ ngơi đi.”

Không để cho Chu Tinh Ân có cơ hội mở miệng, Tưởng Dĩ Bình giao phó đưa bà ta đi xong lại lập tức nói xin lỗi với Tưởng Tử Hàn: “Tử Hàn, tính khí của mẹ anh là vậy đấy, em đừng so đo với bà ấy.”

Tưởng Tử Hàn hờ hững gật đầu, xoay người rời đi về một hướng.

Sự áy náy trên mặt Tưởng Dĩ Bình lập tức biến mất, đáy mắt nhoáng hiện vẻ rét lạnh, giương giọng nói: “Ba còn chưa phẫu thuật xong, em muốn đi đâu?”

Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy.

Tưởng Dĩ Bình càng sa sầm mặt hơn, híp mắt hỏi Chúc Minh Đức: “Ông chủ nhà cậu muốn đi đâu vậy? Ba tôi bị thương đưa đi cấp cứu nó không có mặt, cầm cự cho tới bây giờ không có bác sĩ phẫu thuật chính cũng là đang chờ nó về đích thân phẫu thuật. Nếu như bây giờ nó đi, vậy phẫu thuật phải như nào đây?”

Chúc Minh Đức cụp mắt cúi đầu nói: “Chuyện của sếp, phận cấp dưới không dám hỏi tới ạ.”

Phía bên kia.

Tưởng Tử Hàn đã thay quần áo kháng khuẩn tiến vào phòng ICU.

Mấy ngày không gặp, Tưởng Khải Chính đang nằm trên giường bệnh dường như đã biến thành người khác.

Mái tóc luôn được chăm chút tỉ mỉ bị cạo sạch không thừa một sợi, gương mặt lịch thiệp nho nhã giờ lại trắng bệch, không có chút sức sống nào cả.

Nếu không phải cơ ngực vẫn đang khẽ chập trùng và điện tâm đồ vẫn đang nhảy lên biểu thị thì nhìn ông ta chẳng khác nào một người chết.

Bên cạnh giường bệnh đặt đủ loại báo cáo kiểm tra, Tưởng Tử Hàn cầm lên lướt nhanh như gió mà đọc hết tất cả, sau đó lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ánh mắt lại lần nữa nhìn về người đàn ông lớn tuổi trên giường bệnh kia.

Người đàn ông lớn tuổi đang đeo mặt nạ dưỡng khí, ngủ rất bình yên điềm đạm.

Dù sao cũng là ba ruột của mình.

Tưởng Tử Hàn nhìn ông ta một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nắm chặt tay của người kia.

Ngón tay của người đàn ông không còn ấm áp nữa, cảm giác lạnh lẽo không còn hơi ấm đến dọa người.

Yết hầu Tưởng Tử Hàn cuộn lên cuộn xuống, rất lâu sau đó mới khàn giọng nói: “Vết thương trên người ba không nguy hiểm tới tính mạng. Một người bình thường hung hăng như vậy, bây giờ nằm im ở đây không nhúc nhích là để cho ai xem đây?”

Người trên giường không có chút phản ứng nào.

Tưởng Tử Hàn thả tay ra: “Tỉnh dậy đi, vợ con và người thân của ba đều đang chờ ở bên ngoài kìa…”

Bên ngoài phòng ICU.

Sở Thu Khánh đỡ Mộ Kiều Dung đi tới bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK