Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 888

Tống Hân Nghiên nói xong, ngẩng đầu đánh giá xung quanh một chút.

Không giống với phòng bệnh lần trước, đây là một căn phòng với tông màu lạnh vô cùng lạnh lùng.

Không phải bệnh viện sao?!

Cô nhíu mày, mỉa mai nói: “Anh thật sự đúng là thỏ khôn có ba hang, nhiều nhà đến mức có thể mở khách sạn được rồi. Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

Tưởng Tử Hàn nhíu mày, anh có dự cảm câu nói tiếp theo của cô sẽ không có gì tốt đẹp cả.

Tống Hân Nghiên cong môi, giả dối cười: “Mỗi một nơi đều có mùi hồ ly lẳng lơ. Khiến người ta cảm thấy ghê tởm!”

Chân mày Tưởng Tử Hàn càng nhíu chặt hơn, ánh mắt sâu thăm thẳm đầy sự tìm tòi, nghiên cứu cô.

Anh nhìn cô: “Em chắc là mình đã tỉnh rồi chứ? Một lúc là thỏ khôn, một lát là hồ ly, đang nói năng lung tung gì đấy.”

“Người nói năng lung tung chính là anh đấy.”

Tống Hân Nghiên lạnh lùng kêu lên một tiếng, rồi đi đến trước cửa.

Khi cô đi ngang qua bên cạnh anh, thì dừng bước lại, quay đầu sang nhìn anh cảnh cáo nói: “Sau này cách xa tôi ra một chút. Mỗi lần anh đến gần đều có chuyện không tốt. Tôi còn muốn sống đến chín mươi chín tuổi, không muốn gặp xui xẻo cả đời đâu.”

“Tống Hân Nghiên, nói chuyện đàng hoàng.”

Chút vui vẻ của Tưởng Tử Hàn khi thấy cô tỉnh lại cũng biến mất không còn sót lại chút nào.

Sắc mặt Tống Hân Nghiên lạnh đi, khinh thường châm chọc: “Ý của anh nói chuyện cho đàng hoàng chính là không muốn vì anh mà làm kẻ thù của phụ nữ toàn thế giới đúng chứ. Cho nên, anh Tưởng, xin tự trọng!”

Tưởng Tử Hàn nổi giận.

Anh nắm lấy cánh tay cô đẩy người vào tường, cánh tay dài cũng đỡ lấy, đập mạnh vào góc tường.

“Tống Hân Nghiên, lương tâm của em đâu rồi?! Anh vì em, dùng dao phẫu thuật anh yêu thích nhất làm bị thương người khác, để khiến em nhìn anh như thế này sao?”

“Sao nào? Tôi nói không phải sự thật sao?” Tống Hân Nghiên cười lạnh: “Tự anh nghĩ lại thật kỹ đi, không phải là từ khi tôi gặp anh thì trở nên xui xẻo sao? Hết lần này đến lần khác chẳng tốt lành gì, mãi đến bây giờ, tôi mẹ nó chưa từng sống thoải mái bao giờ đâu!”

Khi ổn định lại cảm xúc, giọng nói của cô cũng từ từ nhẹ nhàng lại, thậm chí còn nhẹ nhàng mà thay anh vỗ vỗ áo ngủ, làm phẳng nếp gấp trên áo: “Tưởng Tử Hàn, anh là bác sĩ, nói trắng ra chính là Bồ Tát giáng trần. Cho nên, xin anh từ bi độ lượng buông tha cho tôi đi, ok?”

Giọng nói dịu dàng, động tác hiền thục, vô cùng mê người.

Ngay lúc Tưởng Tử Hàn xém chút nữa là bị mê muội, thì giọng cô dần biến đổi: “Đương nhiên, nếu anh không để ý, vậy thì đừng trách sau này tôi gặp anh một lần thì làm cho anh mất hết mặt mũi. Con người tôi ý mà, nói chuyện không hay giữ lời, nhưng mà chiến đấu lại hết mình, cũng chưa bao giờ sợ ai.

Tưởng Tử Hàn tức đến mức đau cả tim.

Người phụ nữ này luôn có cách để tim anh mềm thành nước, nhưng sau đó lại mạnh mẽ đông lại thành băng.

Cái miệng này của cô đúng là Không nên mở miệng nói chuyện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK