Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 981

Đúng là quá kinh tởm!

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra, đáy mắt cô đỏ rực lạnh lùng vì tức giận.

“Tống Mỹ Như, cô dám xúc phạm, làm tổn thương người bạn thân nhất của tôi, người thân mà tôi quan tâm nhất! Có lẽ cái bạt tai trước đây vẫn còn quá ít! Lần này cô đã chuẩn bị xong chưa?”

Cô vắt khăn, lau mặt và lau người cho Khương Thu Mộc. Vừa dừng lại thì cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra.

Cố Vũ Tùng lao vào như một cơn gió, anh ta đi tới trước giường bệnh: “Khương Thu Mộc thế nào rồi? Đỡ sốt chưa?”

Nói rồi đưa tay ra sờ trán của Khương Thu Mộc, anh ta chau mày kiểm tra.

Tống Hân Nghiên nhìn anh ta đầy quái lạ, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc và phòng bị: “Sao cậu Cố biết Đầu Gỗ bị ốm vậy?”

Hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy!

Cố Vũ Tùng không suy nghĩ gì: “Đây là bệnh viện. Bất cứ bệnh viện nào có xuất hiện tên của mọi người thì tôi cũng sẽ được biết ngay lập tức.”

Tống Hân Nghiên chau mày.

Sao lời này lại nghe có vẻ quen tai thế nhỉ?

Cô suy nghĩ một lúc, không phải quen tai mà đây chính là câu nói của Tưởng Tử Hàn.

Chỉ là lần này người nói câu này chuyển thành Cố Vũ Tùng, còn đối tượng được quan tâm là Khương Thu Mộc.

Trong lòng Tống Hân Nghiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

Còn phía bên này, Cố Vũ Tùng đã lấy ống nghe ra, định cho vào bên trong cổ áo bệnh nhân của Khương Thu Mộc.

Tống Hân Nghiên vội vàng bình tĩnh lại, nắm lấy cổ tay của anh ta: “Cậu Cố, cậu làm vậy có phải là hơi quá rồi không? Bác sĩ đã khám cho Đầu Gỗ rồi, cũng đã dùng thuốc rồi, bệnh của cô ấy đã được kiểm soát rồi. Cậu đến thăm được cô ấy chúng tôi đã rất cảm kích rồi nhưng cậu đừng làm phiền đến việc nghỉ ngơi của cô ấy.”

Cố Vũ Tùng chau mày khó chịu: “Tôi phải tự mình kiểm tra thì mới yên tâm được, nhỡ đâu các cô gặp phải lang băm thì sao?”

Nỗi nghi hoặc trong lòng Tống Hân Nghiên càng lớn hơn.

Cố Vũ Tùng đã thoát ra khỏi cánh tay của Tống Hân Nghiên.

Anh ta thu ống nghe lại, áp vào lòng bàn tay mình ủ một lát, chắc chắn không buốt tay rồi thì mới áp lên lồng ngực Khương Thu Mộc, cẩn thận nghe.

Tống Hân Nghiên nhìn vẻ chăm chú, cẩn thận của anh ta, nhất thời không biết nên nói gì.

Kiểm tra một lượt xong, khuôn mặt căng thẳng của Cố Vũ Tùng mới trở nên thoải mái hơn: “Đúng thật chỉ là do khí lạnh vào người nên mới sốt thôi.”

Anh ta thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía Tống Hân Nghiên, tươi cười nói: “Chị dâu về nghỉ ngơi đi, tôi ở lại trông là được rồi.”

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Tống Hân Nghiên đã biến thành một suy đoán gì đó.

Cô nhướng mày, chỉ vào bản thân mình rồi lại chỉ vào Cố Vũ Tùng: “Quan hệ của tôi và Đầu Gỗ với quan hệ của cậu và Đầu Gỗ, cậu Cố, cậu cảm thấy tôi có thể yên tâm khi giao bạn thân tôi cho cậu không?”

“Vì sao không thể chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK