Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 887

Anh ấy ngẩng đầu, đợi đến khi đèn phòng cô bật sáng thì mới không nhìn nữa nói: “Đi thôi.”

Khương Thu Mộc chạy vọt ra ban công.

Xe đậu dưới lầu đã từ từ lái ra cửa.

Cô ấy vẫy vẫy tay chào tạm biệt, biết là anh ấy sẽ không nhìn thấy những vẫn cứ cố chấp làm như thế.

Khi xoay người trở về phòng mới phát hiện trên người mình đang khoác áo khoác của anh.

Vốn dĩ trong lòng còn đang cảm thấy chua xót nhưng bỗng chốc đã được cảm giác ngọt ngào thay thế.

Cô ấy ôm lấy áo, đưa sát lên mặt, im lặng nở nụ cười.

Hoan Viên.

Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại đã là nửa đêm.

Trong phòng rất tối, chỉ có một ngọn đèn mờ ảo phát ra từ trước ghế sô pha cách đó không xa.

Là ánh sáng từ máy tính phát ra.

Ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt của một người đàn ông đang đeo kính, khiến gương mặt anh được phủ một màu xanh nhạt, mờ mờ ảo ảo nhưng lại rất tuấn tú.

Cô rất ít khi được nhìn thấy anh đeo mắt kính.

Tưởng Tử Hàn thế này làm mất đi một chút lạnh lùng, ngang ngược, nhưng lại nhiều hơn chút dịu dàng.

Không thể không nói, với gương mặt và thân thể này muốn người khác không động lòng cũng khó quá rồi…

Nhưng trong đầu của Tống Hân Nghiên lại nghĩ đến tám chữ: Áo mũ chỉnh tề, văn nhã bại hoại.

“Tỉnh rồi à?” Tưởng Tử Hàn cảm nhận được ánh mắt của cô, nên đưa mắt từ máy tính về phía giường.

Tống Hân Nghiên không lên tiếng, vén chăn xuống giường.

“Tách.”

Ngọn đèn lớn trong phòng sáng lên.

Tưởng Tử Hàn tháo mắt kính đi đến chỗ cô: “Nằm.”

Tống Hân Nghiên không nghe thấy, hai chân đặt xuống đất, mới vừa tính đứng lên thì dừng lại.

Cô cúi đầu, đưa mắt nhìn hai chân mình, cẩn thận giơ chân lên.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày đứng dậy, vội vàng hỏi: “Làm sao thế?”

Tống Hân Nghiên đi được hai bước, chân cũng muốn nhũn ra.

Cô liếc anh một cái: “Chỉ là muốn xác định thử một chút có phải là đói đến ngất xỉu giống lần trước hay không.”

Sự thật chứng minh khá tốt.

Tuy cũng nhũn ra, nhưng vẫn chưa mềm đến mức không thể đi thẳng người được.

Tưởng Tử Hàn cưng chiều nhưng lại bất đắc dĩ nói: “Anh vẫn luôn nói người ta chuẩn bị thức ăn, bây giờ sẽ nói bọn họ mang đến đây.”

“Không cần, không đói bụng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK