Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1194

Tưởng Minh Trúc nghe tiếng đóng cửa vang lên, lập tức ngồi phắt dậy khỏi giường.

Hai mắt nhóc con tóe lửa, thở hồng hộc đứng trước cửa hừ một tiếng: “Lão Tưởng ngu ngốc, ngốc chết đi được! Rõ ràng chính ba tính tình quái đản còn nói người khác à! Đàn ông bị bệnh là đáng giận nhất!”

Phòng sách.

Tưởng Tử Hàn đang ngồi làm việc trước máy tính, cửa phòng lại bị mở ra từ bên ngoài.

Sở Thu Khánh bưng một bát cháo hải sâm bước vào: “Tử Hàn, em gọi người làm bữa khuya, anh ăn chút rồi làm tiếp.”

“Để đó đi.” Tưởng Tử Hàn thấy hơi cáu, không buồn ngẩng đầu lên, động tác trong tay càng không dừng, hờ hững nói ba chữ rồi không quan tâm gì nữa.

Đáy mắt Sở Thu Khánh lập lòe.

Cô ta đặt cháo lên bàn, vòng qua bên người Tưởng Tử Hàn, đặt hai tay lên vai anh rồi dịu dàng nói: “Ăn đã rồi làm việc tiếp.”

Sở Thu Khánh cắn răng hạ quyết tâm rồi bất ngờ nắm một bàn tay của Tưởng Tử Hàn khỏi bàn phím, nghiêng người ngồi xuống đùi anh, cả người nằm trọn trong lòng anh.

Mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi, mặt mày Tưởng Tử Hàn lập tức trắng bệch, cổ họng căng chặt.

Anh ngồi trên ghế mà cứng còng người, dùng hết sức ức chế mới cố nén lại để không thẳng tay ném bay người ra ngoài.

Ban đầu Sở Thu Khánh còn thấp thỏm không yên, đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị đẩy ra.

Nhưng rồi chờ mãi, Tưởng Tử Hàn lại không có phản ứng gì cả.

Cô ta cẩn thận dè dặt nhìn về phía anh.

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn rất lạnh lùng, gương mặt thanh thản nhạt nhẽo, nhưng hoàn toàn không có vẻ sắc lạnh và tàn nhẫn.

Sở Thu Khánh yên tâm hơn nhiều, nụ cười càng dịu dàng hơn: “Em bón anh ăn nha?”

Cô ta bưng bát lên, cầm thìa đảo nhẹ.

Tưởng Tử Hàn nhịn đến mức cắn chặt khớp hàm, càng không ngừng tự thôi miên bản thân.

Đây là vợ của mình…

Vợ của mình…

Người chung sống với mình cả đời sau này…

Tưởng Tử Hàn tự xây dựng tâm lý một phen, sau đó âm thầm thở hắt ra một hơi, cũng thử thả lỏng cơ thể.

Sở Thu Khánh thổi cháo nguội bớt, độ ấm vừa đủ mới đưa thìa tới.

Đáy mắt Tưởng Tử Hàn lại lạnh thêm vài phần, cuối cùng vẫn há miệng ăn.

Nhưng cháo vừa vào miệng, dạ dày anh lại chợt quặn thắt.

Tưởng Tử Hàn đẩy mạnh Sở Thu Khánh ra, há miệng nôn ra ngoài…

“Á!”

Sở Thu Khánh bất ngờ bị đẩy mà không kịp phòng bị, cô ta hét lên một tiếng rồi lảo đảo tránh ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK