Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 708

Xong rồi!

Thi thể bị thiêu rồi, bây giờ nói gì làm gì cũng xong rồi.

Tống Dương Minh nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ vai cô ấy, bảo vệ cô ấy sau lưng: “Không sao chứ?”

Khương Thu Mộc ấm ức bĩu môi, rưng rưng lắc đầu: “Làm sao đây…”

“Đám người này có chuẩn bị mà tới…” Tống Dương Minh nhìn người áo đen trước mặt.

Những người này sắc mặt lạnh lẽo, ai nấy trên người đều lộ ra hung hăng độc ác mà người bình thường không có, căn bản không phải kẻ tầm thường.

Dứt lời, điện thoại Khương Thu Mộc vang lên.

Là Cố Vũ Tùng.

“Cô bây giờ dẫn đám người Tống Dương Minh đến trại tạm giam đợi tôi, manh mối cô cung cấp trước đó có kết quả rồi, Tống Hân Nghiên có thể ra ngoài rồi, tôi đi lấy đồ trước, trễ một chút đến hội hợp với các cô.”

Khương Thu Mộc lập tức nở nụ cười: “Được.”

Thời cơ xoay chuyển đến quá nhanh! Quá kích động rồi!

Cúp điện thoại, cô vui mừng nhảy cẫng lên, bắt lấy đôi tay Tống Dương Minh, kích động nói: “Cố Vũ Tùng lấy được chứng cứ rồi, Cố Vũ Tùng lấy được chứng cứ rồi, Hân Nghiên sẽ nhanh chóng không sao rồi! Chúng ta mau quay về!”

Bên kia.

Phòng tổng giám đốc Tưởng thị.

Tưởng Tử Hàn ném phần báo cáo xét nghiệm máu cho Cố Vũ Tùng.

“Đây là báo cáo xét nghiệm máu của Dương Liễu, người tôi sắp xếp đã tiến hành xét nghiệm chuyên sâu hơn với máu của cô ta, trong đó xét nghiệm ra một loại thành phần.”

Trang thứ hai báo cáo xét nghiệm máu phụ thêm giải thích thành phần đó.

Cố Vũ Tùng cầm lật lật, sắc mặt lập tức ngưng trọng.

Họ đều học y, thành phần này có tác dụng gì liếc mắt liền biết.

Sắc mặt Cố Vũ Tùng trầm trọng: “Đưa em làm gì? Anh trực tiếp cầm đến trại tạm gia, nói không chừng hiểu lầm giữa anh và Tống Hân Nghiên…”

“Không có hiểu lầm.” Tưởng Tử Hàn mặt không biểu cảm cười lạnh: “Cô ta hại con gái tôi, còn muốn tôi đi cứu cô ta?”

“A!” Cố Vũ Tùng cảm thán một tiếng, quơ quơ báo cáo trong tay: “Vậy anh đưa em cái này làm gì?”

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng: “Không phải cậu khoe khoang muốn giúp Khương Thu Mộc?”

Được lắm!

Có người khẩu thị tâm phi, rõ ràng không thờ ơ được, lại còn muốn giả như không chút bận tâm, kêu anh ta cõng nồi.

Cố Vũ Tùng xếp báo cáo, vỗ trong lòng bàn tay: “Đúng đúng đúng, là em muốn lấy lòng người đẹp. Cảm ơn anh Hàn thành toàn. Tống Hân Nghiên tính là gì chứ, một cái đồ cũ, muốn anh Hàn của chúng ta hạ thấp địa vị tôn quý cứu cô ta, thực quá thiếp vàng lên mặt cô ta rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK