Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 837

Sở Thu Khánh nghiến răng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không nhận ra: “Việc này còn nhịn được, thì có việc gì không nhịn được nữa? Đây đều là do cô ép tôi!”

Thiên đường có lối, cô không đi, địa ngục không có cửa, cô lại xông vào.

Cô muốn tìm đường chết cũng đừng trách tôi không giơ cao đánh khẽ.

Cô ta nhìn tên cấp dưới âm u nói: “Ở thủ đô này, tôi và Tống Hân Nghiên chỉ có thể giữ một người! Cô ta không chết, thì tôi chết! Biết phải làm gì chưa?!”

“Vâng!”

Tưởng Thị.

Tưởng Tử Hàn vừa bước ra khỏi phòng họp, Chúc Minh Đức đã nhanh chân bước tới: “Ông chủ, Tống Dương Minh đến rồi, đã đợi rất lâu dưới sảnh tầng một.”

Tưởng Tử Hàn bước vào phòng làm việc: “Để anh ấy lên.”

“Vâng.”

Dưới sự dẫn đường của Chúc Minh Đức, Tống Dương Minh nhanh chóng vào phòng làm việc của Tưởng Tử Hàn.

“Tổng giám đốc Tưởng, thật ngại quá, làm phiền rồi.”

Anh ấy lại gần, nói năng lịch sự nhẹ nhàng.

Sau đó, trong giây tiếp theo, anh ấy tung một cú đấm trời giáng lên mặt Tưởng Tử Hàn.

Tống Dương Minh trở mặt quá nhanh, Tưởng Tử Hàn bị anh ấy đánh mà không kịp trở tay.

Anh ngã xuống ghế, hai má nóng rát, khoang mũi vừa cay vừa suy yếu.

Hai luồng nhiệt nóng trào ra khỏi mũi, nhỏ xuống chiếc áo sơ mi màu trắng, nhìn thấy mà giật mình.

Chúc Minh Đức hít vào một hơi lạnh, xông lên chắn giữa hai người họ, nhìn chằm chằm vào Tống Dương Minh đề phòng: “Anh Tống, xin hãy bình tĩnh.”

“Chúc Minh Đức, lùi lại.” Tưởng Tử Hàn thấp giọng.

Chúc Minh Đức mím môi, im lặng lùi lại hai bước, dừng lại ở vị trí có thể vừa công vừa thủ.

Tưởng Tử Hàn dùng mu bàn tay lau mũi.

Một màu đỏ tươi trên mu bàn tay.

Anh không quan tâm nữa, đứng dậy, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tống Dương Minh, cười khẩy khiêu khích: “Vẫn chưa hả giận? Tiếp tục đi!”

Tống Dương Minh siết chặt nắm đấm: “Cậu tưởng tôi không dám sao?”

Chúc Minh Đức đưa sang một tờ giấy.

Tưởng Tử Hàn cầm lấy, thờ ơ lau vài lần: “Châm ngôn của người lính, đã nói là làm. Tôi không bao giờ nghi ngờ khả năng chấp hành của anh. Nếu đánh tôi có thể giúp anh hả giận, vậy tôi không có gì để nói. Nhưng chuyện của Hân Nghiên, anh đừng hòng can thiệp.”

Khuôn mặt điển trai cương nghị của Tống Dương Minh bỗng trở nên u ám.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK