Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 813

Nhưng anh không ngờ rằng cô lại đau như vậy, lại hận mình như vậy.

Tưởng Tử Hàn vô thức liếc mắt đi, không chạm mắt với cô nữa.

Anh bảo ba người còn lại đợi ở cửa một chút và bước vào một mình.

“Hân Nghiên, cảnh sát đến đây, muốn tìm hiểu chút tình hình, đến lúc đó bọn họ hỏi gì, em cứ trả lời trung thực là được.”

Nước mắt nơi khóe mắt của Tống Hân Nghiên lóe lên, ánh mắt lạnh như sương giá, tự cười nhạo nói: “Anh muốn tôi trả lời cái gì? Đứa nhỏ từ đâu tới? Hay là tôi thân là mợ chủ nhà họ Dạ, tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Lời này khiến Tưởng Tử Hàn khó xử.

Nó giống như một cái tát, tát mạnh vào khuôn mặt của mình.

Trong lòng Tưởng Tử Hàn đau đớn nặng trĩu, khàn giọng nói: “Đợi chuyện này giải quyết xong, em muốn hận anh thế nào, bực anh thế nào, anh đều không có gì để nói. Nhưng Hân Nghiên, nếu để anh giương mắt nhìn em bị tổn thương mà không làm gì, anh không làm được.”

“Anh chính là tổn thương lớn nhất của tôi!”

Lời nói của Tống Hân Nghiên không dừng lại chút nào.

Trái tim Tưởng Tử Hàn run lên, không khí hít vào trong phổi dường như đều biến thành mảnh vụn thủy tinh.

Thực sự rất đau.

Bị đâm rất đau, chỗ nào cũng đau.

Nhưng anh không có tư cách kêu đau.

Tống Hân Nghiên cụp mắt xuống một cách chán ghét, không nhìn anh nữa: “Cho bọn họ vào đi.”

Cô không hỏi bọn họ muốn hỏi gì, cũng không hỏi bọn họ đến có mục đích gì, cả người đã hoàn toàn cảm thấy không có gì đáng sợ, cũng không có gì kiêng dè nữa.

Cứ như vậy đi, đời người đã đủ tả tơi rồi, còn có thể tệ hơn đến đâu được chứ?

Tưởng Tử Hàn nặng nề bước ra ngoài, mỗi bước đi như đều đang giẫm lên chính trái tim của mình.

Anh muốn chiếm lấy cô cho riêng mình, nhưng điều đó không có nghĩa là anh thực sự muốn làm tổn thương cô.

Nhưng cuối cùng, tất cả những đau khổ, đau đớn, tổn thương… đều trừng phạt lên người một mình cô.

Cũng trừng phạt lên trái tim anh.

Cảnh sát bước vào.

Một người hỏi một người ghi chép lại: “Cô Tống, vòng tay của cô đâu?”

Nếu vừa nãy không nhìn thấy nội dung trong dòng hotsearch kia, Tống Hân Nghiên chắc chắn sẽ rất bối rối.

Nhưng bây giờ…

Cô giơ tay phải lên một cách tự giễu cợt, chiếc vòng trên cổ tay vô cùng tinh xảo.

Kết hợp với làn da trắng sứ của cô, xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.

Cảnh sát liếc nhìn vài cái, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, lấy ra một cái túi niêm phong trong suốt, tháo vòng tay bỏ vào túi niêm phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK