Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 846

Dạ Vũ Đình biết mình không còn đường lui.

Anh ta nghiến răng buông lỏng cánh tay.

Dạ Nhất đón lấy ngay lập tức, đưa cô đến phòng bệnh trên tầng cao nhất của bệnh viện.

Phòng bệnh rất yên tĩnh.

Dạ Nhất vừa đặt Tống Hân Nghiên xuống, một bác sĩ mặc áo blouse trắng lập tức đi vào.

“Làm cho cô ấy chuyển hết oán hận ông chủ sang Tưởng Tử Hàn. Biết phải làm thế nào chứ?”

Bác sĩ cung kính khom lưng, gật đầu nói: “Tôi không dám nói mình giỏi thôi miên nhất. Nhưng nếu tôi dám đứng thứ ba, thì không một ai dám tự xưng là thứ hai. Yên tâm, ông chủ muốn cô ấy quên chuyện gì thì cô ấy sẽ quên chuyện đó. Muốn cô ấy nhớ chuyện gì, chắc chắn cô ấy sẽ nhớ như khắc sâu vào xương tủy!”

Dạ Nhất gật đầu: “Bắt đầu đi.”

Bác sĩ lập tức chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu thôi miên Tống Hân Nghiên…

Bên dưới khu nằm viện.

Khương Thu Mộc sốt ruột đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.

Sao lên lâu thế rồi mà vẫn chưa xuống?

Cô gọi điện thoại nhưng không ai nghe máy.

Đợi thêm một lát, cô không chịu nổi nữa bèn xông vào bệnh viện.

“Cốc cốc cốc!” Khương Thu Mộc gõ cửa phòng bệnh của Dạ Vũ Đình.

“Vào đi.”

Ngay khi giọng nói trầm ấm của Dạ Vũ Đình vang lên cũng là lúc Khương Thu Mộc đẩy cửa xông vào.

“Hân Nghiên đâu rồi?”

Dạ Vũ Đình đang đọc tài liệu, nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu: “Cô ấy đi rồi.”

Khương Thu Mộc nhíu mày: “Tôi vẫn luôn canh ở dưới lầu, không thể nào không nhìn thấy cô ấy đi ra. Cô ấy vẫn chưa đi xuống!”

Cô nghi ngờ Dạ Vũ Đình: “Anh Dạ, anh giấu Hân Nghiên ở đâu rồi?”

Dạ Vũ Đình không thay đổi sắc mặt giơ hai tay: “Tôi là người tàn phế, cô nghĩ tôi giấu cô ấy ở đâu được?”

Khương Thu Mộc không tin.

Cô xông vào tìm khắp phòng bệnh, nhà vệ sinh, phòng sách nhỏ, thậm chí cả tủ quần áo.

Dạ Vũ Đình thản nhiên nhìn, không ngăn cản.

Khương Thu Mộc tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy người đâu, nỗi bất an trong lòng càng tăng thêm: “Anh không trả người thì tôi chỉ còn cách báo cảnh sát.”

Cô lấy điện thoại bấm ba số 113.

Dạ Vũ Đình nheo khẽ trán một cái, khó mà phát hiện.

Lâu vậy rồi vẫn chưa xuống, nếu thật sự gọi cảnh sát…

Phòng bệnh yên tĩnh, cuộc đối đầu không tiếng động kéo dài từng giây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK