Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1085

Tưởng Khải Chính nhìn Tống Hân Nghiên, thở dài nói: “Giữa tôi và mẹ cô quả thật có nhiều chuyện không thể nói, cũng không biết phải nói với cô như thế nào. Nhưng cho dù thế nào thì ân oán đời trước của người lớn bọn tôi cũng không ảnh hưởng gì tới cô và Tử Hàn…”

Lời lẽ của ông ta thâm sâu, nói ra nghe có vẻ rất thấu tình đạt lý.

Nếu như không phải đã biết được con người thật của ông ta từ lâu, chỉ e là tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị dáng vẻ này của ông ta làm cho cảm động.

Tống Hân Nghiên vẫn bày ra dáng vẻ như không nghe được vào đầu nửa chữ, không hề nháy mắt cái nào, cứ nhìn chằm chằm về phía cửa phòng cấp cứu.

Lạnh lùng mà quật cường.

Trong phòng giải phẫu.

Màn cấp cứu căng thẳng được thực hiện theo trình tự.

Một y tá mang một chiếc hộp màu đen tới.

Chính là chiếc hộp mà Tống Thanh Hoa đã đưa cho Tưởng Khải Chính.

Anh ta mở nắp hộp ra, lấy từ bên trong ra một con chip còn nhỏ hơn cả sim điện thoại rồi đưa cho bác sĩ mổ chính…

Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ.

Tới khi bình minh ló rạng, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.

Các bác sĩ tham gia ca phẫu thuật cũng lần lượt ra ngoài.

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng lấy về được trạng thái sống mà cử động.

Nhưng vì cô đã đứng một chỗ quá lâu, cả hai chân đã tê bì đến không còn cảm giác nữa rồi.

Cử động không được, cô chỉ có thể hối hả khàn giọng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, anh ấy sao rồi…”

“Đã giữ được tính mạng rồi, chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao nữa. Chỉ là, vùng não sau đầu của bệnh nhân bị chấn thương nặng, sau khi tỉnh lại có thể sẽ có chút di chứng về sau.”

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.

Cô cố giương khóe môi đã trùng xuống, muốn cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ mất khống chế mà tuôn ra như mưa.

Cô vui đến phát khóc, khẽ nói: “Anh ấy không sao là tốt rồi.”

Cố Vũ Tùng vội vàng hỏi: “Có di chứng về sau ư?”

Người bác sĩ tóc vàng lắc đầu nói: “Não bộ của con người là bộ phận phức tạp nhất, trước khi bệnh nhân tỉnh lại chúng tôi cũng không nói chính xác gì được, chỉ có thể chờ tới khi anh ấy tỉnh lại.”

Bản thân Cố Vũ Tùng cũng là bác sĩ, dĩ nhiên biết rõ trường hợp này là bất khả kháng, không thể khống chế được.

Anh ta gật đầu nói: “Cực cho mọi người rồi.”

Tưởng Tử Hàn được đưa vào phòng bệnh.

Tống Hân Nghiên, Cố Vũ Tùng và Tưởng Khải Chính cũng đi theo.

Trời đã gần sáng, mọi người giày vò cả đêm cũng đều bày ra vẻ mệt mỏi cả rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK