Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 445

Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh đang trong phòng ăn cũng ra đón với vẻ mặt tươi cười.

Vẻ mặt của Mộ Kiều Dung như một cô gái mới lớn si mê lại hờn dỗi: “Khải Chính, muốn tới sao không nói trước một tiếng, để em sai người đi làm mấy món anh thích nhé.”

Trong lúc nói chuyện, bà ấy còn hiền huệ giúp người đàn ông cởi áo khoác vest trên người xuống.

Người đàn ông bình tĩnh, không nói tiếng nào, để mặc bà ấy cởi áo ra rồi treo lên.

Sở Thu Khánh vừa cung kính vừa ngoan ngoãn tiến tới: “Chào bác Tưởng ạ.”

Tưởng Khải Chính gật đầu, xoay người, đi tới  ngồi xuống sô pha.

Ông ta lạnh lùng nhìn Tưởng Tử Hàn vẫn còn đang đứng ở ngưỡng cầu thang: “Lại đây, hai ba con ta tâm sự.”

Tưởng Tử Hàn hơi chần chừ, đi tới ngồi xuống bên cạnh: “Ba.”

Tưởng Khải Chính.

Ba ruột của Tưởng Tử Hàn, là người yêu chưa cưới của Mộ Kiều Dung.

Hai tay khống chế ngành y tế, giáo chục, mạch máu bất động sản của thủ đô, gia chủ của nhà họ Tưởng đứng đầu trong tứ đại tài phiệt của thủ đô.

Mặc dù đã hơn 60 tuổi nhưng vẫn cao lớn mạnh mẽ, khí thế khiếp người, nhìn qua cùng lắm cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi.

Tưởng Khải Chính nhìn con trai, cau mày: “Xử lý xong chuyện ở Hải Thành rồi chứ?”

“Vâng.”

Tưởng Khải Chính không nói thêm gì nữa, nhắc nhở: “Đã về rồi thì cũng thu lại suy nghĩ đi, đừng nên để bị những người vớ vẩn bên ngoài làm hỏng danh dự.”

Đuôi mày Tưởng Tử Hàn giật giật.

Mộ Kiều Dung sợ con trai sẽ nói ra lời gì không nên nói, vội nói: “Tính Tử Hàn như thế nào anh còn không biết sao. Tính tình của nó, toàn là được di truyền từ anh…”

Tưởng Khải Chính lạnh nhạt liếc bà ấy một cái.

Mộ Kiều Dung lập tức ngậm miệng, tao nhã ngồi bên cạnh ông ta, không lên tiếng nữa.

Tưởng Khải Chính quét mắt qua Sở Thu Khánh đang bưng trà từ trong phòng bếp ra, nói với Tưởng Tử Hàn: “Nhanh chóng xử lý sạch sẽ phiền phức kia, sau đó đính hôn với Thu Khánh đi.”

Sở Thu Khánh nghe thấy mình bỗng dưng được nhắc đến, tay hơi run lên, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn mặt không cảm xúc.

Nhưng Sở Thu Khánh vẫn nhìn ra được sự mất kiên nhẫn từ vẻ lạnh nhạt đó.

Cô ta siết chặt ngón tay, làm như không có chuyện gì mà đặt nước trà xuống trước mặt ba người.

Tưởng Khải Chính gật đầu với cô ta một cái, tiếp tục chuyển hướng sang Tưởng Tử Hàn: “Ba đã nói chuyện với chú Sở của con rồi. Con đã trưởng thành, Thu Khánh cũng đã chờ đủ lâu rồi, chuyện kết hôn cũng không thể trì hoãn nữa. Con chọn thời gian, ăn một bữa cơm cùng ba với chú Sở ăn, quyết định thủ tục đính hôn.”

Nói xong việc chính, Tưởng Khải Chính không ở lại thêm một phút một giây nào, đứng lên đi luôn.

Mộ Kiều Dung vội vàng đứng dậy đi theo: “Trời cũng đã tối rồi, hay là đêm nay ở lại bên này đi.”

Bà ta dè dặt hỏi.

Tưởng Khải Chính lại thẳng thừng từ chối: “Không cần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK