Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 709

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lập tức đen thui.

Cố Vũ Tùng như không nhìn thấy, cầm đồ lùi về sau: “Em liền miễn cưỡng chạy một chuyến đi. Anh yên tâm, em nhất định làm xong việc, cũng biểu thị rõ ràng thái độ của anh với cô ta, tuyệt đối không để cô ta tự mình đa tình.”

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn càng âm trầm, ánh mắt như dao bắn về phía Cố Vũ Tùng.

Cố Vũ Tùng run lên, vội kéo mở cửa phòng làm việc trốn ra ngoài.

Trại tạm giam.

Cửa phòng giam bị giám ngục đẩy mở: “Tống Hân Nghiên, có người đến bảo lãnh cô, cô có thể đi rồi.”

“Bảo lãnh?” Tống Hân Nghiên đang ngồi ngây người trên giường sắt kinh ngạc đứng dậy: “Trước đó ngay cả thăm cũng không cho phép, bây giờ có thể bảo lãnh rồi?”

Cảnh sát biết không tường tận, chỉ nói: “Có người giao ra chứng cứ, chứng minh cái chết của Dương Liễu không liên quan tới cô. Về chuyện đầu độc, vì chứng cứ không đủ cũng bị tạm hoãn rồi, cô hiện tại có thể được bảo lãnh.”

Là ai đã giúp cô?

Tống Hân Nghiên nghi hoặc theo sau giám ngục ra ngoài.

Dạ Vũ Đình đã làm xong thủ tục, ký tên lên phần văn kiện cuối cùng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Hân Nghiên.

Anh ta nhếch môi cười, mắt đầy đau lòng: “Ra rồi. Mấy ngày nay, nhất định rất không dễ dàng, gầy rồi.”

“Vũ Đình?!”

“Là anh.”

Dạ Vũ Đình đứng dậy khỏi xe lăn, chậm rãi đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên, không chút ghét bỏ bẩn thỉu trên người cô, ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, anh đến muộn, để em chịu khổ rồi.”

Tống Hân Nghiên đang định nói chuyện, liền thấy cửa bên cạnh mở ra, Dạ Khải Trạch dưới sự đưa tiễn của cục trưởng cục cảnh sát từ phòng làm việc bước ra.

“Chú Dạ?” Cô kinh ngạc.

Dạ Vũ Đình nắm tay Tống Hân Nghiên nói: “Anh mời ba ra mặt. Sau khi em xảy ra chuyện, anh đi tìm ba giúp. Ông lập tức sắp xếp luật sư đáng tin đắc lực tham dự điều tra, cuối cùng tìm thấy vài manh mối, mới có thể bảo lãnh em ra ngoài.”

Tâm trạng Tống Hân Nghiên có chút phức tạp, gật đầu: “Cảm ơn chú bận tâm.”

Dạ Khải Trạch luôn thân ở trên cao, mặt có uy nghiêm của người bề trên không giận tự uy.

Nhìn thấy Tống Hân Nghiên, sắc mặt nghiêm túc của ông ta ôn hòa hơn một chút: “Người một nhà, không cần nói những lời này. Thằng con trai út này của chú, từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến chú bận tâm gì, càng đừng nói tới cầu xin chú giúp đỡ. Đây là lần đầu tiên nó đến nhờ vả chú, chú không thể không cho nó mặt mũi.”

Mắt Tống Hân Nghiên tràn đầy cảm động nhìn sang Dạ Vũ Đình.

Thiên ngôn vạn ngữ, vào giờ phút này đều không đủ để biểu đạt tâm trạng phức tạp của cô.

Dạ Khải Trạch xoay người rời đi, trước khi đi lại ma xui quỷ khiến dặn dò Tống Hân Nghiên một câu: “Tiều tụy rồi. Để Vũ Đình dẫn cháu về nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống bồi bổ.”

“Cháu cảm ơn.”

“Ba yên tâm, con sẽ.”

Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình đồng thời gật đầu đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK