Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1302

Đã ăn cái gì ư?

Cũng không thể nói được!

Nếu giải thích không rõ ràng, cuối cùng chọc giận Sở Thu Khánh thì người bị liên lụy vẫn là mẹ và em gái anh ta.

Biết mình không chết, Chúc Minh Đức lập tức quyết định xuất hiện.

Anh ta rút kim trên mu bàn tay, vùng vẫy xuống giường.

“Này, cậu làm gì vậy?”

Y tá và bác sĩ hoảng hốt, vội vàng muốn đè anh ta xuống.

Vẻ mặt của Chúc Minh Đức rất quyết tâm, anh ta đẩy bọn họ ra, lảo đảo bước nhanh ra ngoài.

Nhân viên y tế không ngăn được, đuổi theo sau lưng anh ta, nhìn anh ta loạng choạng chạy ra khỏi phòng cấp cứu.

Nhưng khoa cấp cứu người đến người đi, bước chân của Chúc Minh Đức lại nhanh, chỉ một chốc đã bỏ xa bọn họ.

Cổ họng đau thắt khiến thần kinh co giật, mỗi lần hít thở đều giống như bị mảnh vụn thủy tinh nghiền lên.

Chưa chạy được bao xa, tầm mắt của Chúc Minh Đức đã bắt đầu mơ hồ.

Anh ta chạy vào một lối đi an toàn, cuộn mình trong góc cầu thang hẻo lánh, tay run run lấy điện thoại ra.

Chúc Minh Đức đã soạn xong đầu đuôi ngọn ngành về chuyện mình trúng độc, lúc chuẩn bị gửi cho Cố Vũ Tùng, anh ta lại xóa bỏ từng chữ trước khi gửi đi.

Anh ta nhớ tới mẹ và em gái.

Đó là điểm yếu của anh ta, anh ta không thể để bọn họ mạo hiểm dù chỉ một chút!

Chúc Minh Đức tức giận ném điện thoại đi, căm hận đập mạnh lên đầu mình.

Cũng vào lúc này.

Một loạt tiếng bước chân không nhanh không chậm tiến về phía anh ta.

Người tới nhặt chiếc điện thoại anh ta vừa ném đi cách đó mấy bước, liếc mắt nhìn rồi cười khẽ, sau đó tiếp tục đi về phía trước, dừng lại trước mặt anh ta.

Ánh mắt Chúc Minh Đức rơi vào đôi giày da kia, kinh ngạc ngước mắt lên.

Người tới nở nụ cười lạnh lùng với anh ta: “Anh Chúc, anh vẫn ổn chứ? Tôi là trợ lý riêng của cô Sở, Hà Đồng.”

Cùng lúc đó.

Bệnh viện trực thuộc Tưởng Thị.

Cố Vũ Tùng và mấy bác sĩ khác cùng rời khỏi phòng bệnh.

Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung vội vàng vây quanh: “Cậu Cố, Tử Hàn thế nào rồi?”

Cố Vũ Tùng hờ hững liếc nhìn hai người họ, lạnh nhạt nói: “Anh Hàn bị đau đầu, về phần nguyên nhân gì dẫn tới thì tạm thời vẫn chưa rõ lắm, cần chụp CT mới xác định được nguyên nhân.”

“Chụp CT?”

Sở Thu Khánh hơi sửng sốt, vội vàng ngăn lại: “Nhất định là vết thương lần trước để lại di chứng thôi, cậu cứ kê chút thuốc giảm đau, chỉ cần ngắt cơn đau cho anh ấy là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK