Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 318

Khuôn mặt Đường Ngọc Linh thoang thoáng hiện lên sự giận dữ, hừ lạnh: “Tốt nhất là mày nhanh lên, đừng để tao chờ lâu quá.”

Tống Hân Nghiên im lặng, nhếch miệng cười như có như không.

Ban đầu, có thể cô sẽ bị kiểu thái độ này của Đường Ngọc Linh gây khó dễ.

Nhưng hiện tại… Dù sao cũng đã chia cách hai mươi mấy năm trời, cô không ngại thêm mấy ngày nữa.

Nếu so sánh thì người không đợi được lại là Đường Ngọc Linh.

Tống Hân Nghiên nhìn xung quanh văn phòng một lượt, khẽ thì thầm: “Tống Thị là do ông nội để lại, là thứ mà đến cuối đời ông cũng không buông xuống được, không phải là thứ tôi có thể dùng vào việc riêng của mình. Hơn nữa còn là dùng để thỏa mãn ham muốn và sự tham lam của các người.”

Cô sẽ tìm mẹ, nhưng nhất định sẽ không cho bất cứ ai cơ hội lợi dụng việc này!

Tống Hân Nghiên gọi Liễu Hoài Thu đến: “Tìm giúp tôi mấy chuyên gia có kinh nghiệm về lĩnh vực đá quý.”

“Vâng.”

Liễu Hoài Thu ghi vào sổ tay, sau đó đặt kế hoạch đưa sản phẩm mới ra thị trường xuống trước mặt Tống Hân Nghiên.

“Đây là phương án đưa sản phẩm mới ra thị trường và đề án đáp ứng nhu cầu khẩn cấp, cô xem đi.”

Tống Hân Nghiên xem qua, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô gửi phương án này xuống dưới đi, yêu cầu từng bộ phận chấp hành, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.”

“Vâng.”

Ban đêm ở Mịch Viên.

Tống Hân Nghiên tẩy trang xong, nhìn khuôn mặt trắng nõn của mình ở trong gương, cô mỉm cười mãn nguyện.

Vết sẹo trên mặt gần như không nhìn thấy nữa, thậm chí ngay cả vết thương trên trán cũng đã lành với tốc độ nhanh hơn bình thường.

“Xời xời! Mình đúng là thiên tài, lại có thể phát minh ra sản phẩm làm đẹp hiệu quả đỉnh cao như thế!”

“Ha!”

Ngay khi Tống Hân Nghiên đang tự luyến, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.

Cô lập tức quay đầu lại.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn hiện lên ý cười dập dềnh như sóng nước: “Mợ Tưởng đúng là một thiên tài.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên đỏ bừng, tức giận nói: “Đây là nhà vệ sinh, trước khi vào anh không biết gõ cửa à.”

Tưởng Tử Hàn đi vào, luồn hai bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tống Hân Nghiên, ôm cô vào lòng từ phía sau: “Ừ, anh sai rồi.”

Giọng nói của anh vừa trầm thấp lại hấp dẫn, vô cùng quyến rũ.

Thái độ nói chuyện ngọt ngào khác thường của Tưởng Tử Hàn khiến cho Tống Hân Nghiên sinh ra cảnh giác.

Cô nhìn chồng mình qua gương: “Anh uống nhầm thuốc à?”

Tưởng Tử Hàn nghiêng đầu, hôn lên má cô một cái: “Cuối tuần này đưa em ra ngoài ăn cơm nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK