Bầu không khí trở nên hơi nặng nề, xen lẫn đôi chút ngượng ngùng khó diễn tả.
Bác sĩ đi vào mới đánh vỡ sự im lặng này.
Kiểm tra hết một lượt, bác sĩ cười nói: “Phẫu thuật rất thành công, nhưng sau này có thể đứng lên được không thì phải xem ông trời rồi.
Việc luyện tập phục hồi sau này cũng không nhẹ nhàng, cần phải có người túc trực thường xuyên bên cạnh bệnh nhân.
Sau khi về nhà, tốt nhất cũng nên tìm một người tỉ mỉ có thể chăm sóc bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi biết rồi.”
Tống Hân Nghiên tự tiễn bác sĩ rời đi.
Khi quay lại phòng bệnh, đúng lúc nghe thấy Dạ Vũ Đình dặn dò Dạ Nhất: “...!Tìm một y tá cao cấp tới đây, một người không đủ thì lại thêm một vệ sĩ nữa.”
“Cứ để tôi.”
Tống Hân Nghiên đứng ngoài cửa nhìn hai người rồi nói: “Vì cứu tôi nên anh mới bị thương, tôi không thể chịu đau đớn thay anh, nhưng vẫn có thể chăm sóc anh được.”
“Không cần đâu.”
Dạ Vũ Đình lắc đầu từ chối: “Cứu em là do tôi tình nguyện, không cần em phải trả ơn bằng cách này.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười bước tới gần: “Cũng không phải là trả ơn, để yên lòng thôi.”
“Hân Nghiên, tôi đã nói rồi, cứu em là do tôi cam tâm tình nguyện, không đòi báo đáp.
Em làm vậy, trái lại càng khiến tôi đau lòng, áy náy, không thể buông bỏ được...”
Tống Hân Nghiên nhìn anh ta, thầm thở dài.
Tại sao lúc đầu người mình gặp lại không phải là anh ấy nhỉ?
Một người đàn ông ấm áp, dịu dàng như vậy...
“Chuyện chăm sóc anh cũng là do tôi cam tâm tình nguyện.”
Hai người cứ giằng co mãi.
Dạ Nhất nói: “Sếp, hay là tạm thời cứ đồng ý đi ạ, cứ để cô Tống chăm sóc anh một thời gian.
Chờ anh ra viện, đến lúc đó hẵng tìm người sau.
Nếu không, trong lòng cô Tống vẫn luôn canh cánh, e rằng sẽ khó buông bỏ.”
Dạ Vũ Đình chần chờ một lát rồi miễn cưỡng đồng ý: “Vậy vất vả cho em rồi.”
Tống Hân Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Không đâu.”
Lâm Tịnh Thi biết con trai đã tỉnh, sốt sắng chạy tới phòng bệnh.
Bà ta đẩy Tống Hân Nghiên ra, đi tới trước giường bệnh của con mình: “Con trai, con sao rồi? Bác sĩ nói như thế nào?”
Dạ Vũ Đình thấy Tống Hân Nghiên bị đẩy lảo đảo, lập tức không vui cau mày lại: “Mẹ, vừa nãy suýt nữa mẹ đã đẩy ngã Hân Nghiên đấy.
Cô ấy đã chăm sóc con từ lúc nhập viện cho đến bây giờ, mẹ không biết ơn thì thôi, nhưng cũng xin mẹ hòa nhã với cô ấy một chút.”
Ban nãy Dạ Nhất đã báo cáo sơ qua những chuyện xảy trong hai ngày nay.
Dạ Vũ Đình vốn đã ngầm cảm thấy không vui với hành động của mẹ mình.
Lúc này thấy mẹ mình như vậy, lập tức sầm mặt.
Bị dội một gáo nước lạnh, nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng của Lâm Tịnh Thi bỗng chốc biến thành lửa giận: “Dạ Vũ Đình, hai ngày nay mẹ của con cũng lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Con vừa tỉnh lại, không quan tâm hay cảm kích mẹ mình thì thôi, lại còn tỏ ra hung dữ với mẹ chỉ vì một người ngoài? Con có còn lương tâm không đấy?”
“Chính vì mẹ là mẹ của con nên con mới chỉ nhắc nhở thôi.”
Dạ Vũ Đình nghiêm túc nói: “Mẹ, con biết mẹ có thành kiến đối với việc con cứu Hân Nghiên.
Nhưng con cứu cô ấy xuất phát từ bản năng của mình.
Cô ấy là cô gái con thích, con yêu và quan tâm đến cô ấy.
Cả đời này chỉ mình cô ấy, không phải Hân Nghiên thì con sẽ không cưới vợ! Đừng nói tới chuyện vì cứu cô ấy mà mất đi đôi chân, cho dù có bỏ mạng, con cũng không hề do dự!”
Dứt lời, cả căn phòng chìm trong im lặng.
Tống Hân Nghiên sững sờ, nhìn chằm chằm Dạ Vũ Đình không dám tin.
Lâm Tịnh Thi cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Con nói gì cơ? Nói lại một lần nữa cho mẹ!”
Ngay cả Dạ Vũ Đình cũng bị sốc khi thốt ra những lời này.
Anh ta bất giác nhìn sang Tống Hân Nghiên, ánh mắt ngập tràn hối hận.
Anh ta thật bốc đồng.
Chần chừ giây lát, Dạ Vũ Đình vẫn kiên định nói: “Con nói con thích Tống Hân Nghiên, con yêu cô ấy.
Cả đời này chỉ cưới cô ấy.
Nếu mẹ cứ nhắm vào cô ấy như vậy thì chính là nhắm vào con trai mẹ.
Mẹ xem mà làm!”
Lâm Tịnh Thi tức đỏ mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Bà ta chỉ vào Dạ Vũ Đình, tức giận mắng: “Con...!Con...!Được lắm! Mẹ đúng là nuôi được một thằng con trai tốt, vì con đàn bà này mà lại dám vạch rõ ranh giới với mẹ mình! Tốt lắm! Nếu con đã thâm tình như vậy thì mẹ thành toàn cho con, cho con cơ hội để nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này.
Đến vợ chồng còn chỉ là chim cùng rừng, có họa thì tự mình bay đi.
Bây giờ con đã thành như thế rồi, ngược lại để mẹ xem cô ta kiên nhẫn đến chừng nào, có thể chăm sóc đến lúc con hoàn toàn hồi phục hay là chưa được mấy ngày đã ấm ức chạy mất.
Đến lúc đó, con đừng có mà khóc!”
Nói xong, Lâm Tịnh Thi quay người bỏ đi.
Lúc đi ngang qua Tống Hân Nghiên, bà ta tức giận nhìn chằm chằm vào cô: “Tống Hân Nghiên, vì cô nên con trai tôi mới thành ra như vậy.
Nếu cô còn chút lương tâm, không có dũng khí bầu bạn bên nó cả đời, thì tốt nhất cô mau chóng làm nó từ bỏ hy vọng đi, đừng hại người lẫn mình nữa! Nếu cô cho nó hy vọng, đến cuối cùng lại không có can đảm để đi tiếp, làm tổn thương nó thì tôi có làm quỷ cũng sẽ không tha cho cô đâu!”
Lâm Tịnh Thi nổi giận đùng đùng rời đi.
Dạ Nhất vội ra ngoài theo sau bà ta.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình.
Hai người đều im lặng, vừa yên tĩnh lại vừa ngượng ngùng.
Dạ Vũ Đình thở dài, áy náy nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhất thời bị mẹ chọc tức đến choáng váng.
Những lời bộc bạch đó...!là do tôi bốc đồng.
Đáng lẽ tôi không nên nói ra những câu đó, tôi xin rút lại, em cứ coi như chưa từng nghe thấy đi.
Em cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi.
Ở đây có Dạ Nhất rồi, lát nữa tôi sẽ bảo cậu ta tìm y tá tới, sẽ không sao đâu.”
Tống Hân Nghiên trầm ngâm giây lát: “Thôi cứ để tôi làm.
Chỉ cần anh không chê tay chân tôi vụng về, trước giờ chưa từng chăm sóc ai...”
Cô ngừng một chút, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rất chân thành, nói: “Dạ Vũ Đình, tôi đã từng kết hôn rồi ly hôn, còn từng sinh con và sảy thai nữa.
Anh có sự nghiệp thành công, tiếng tăm lừng lẫy, ở bên một người phụ nữ có danh tiếng không tốt như tôi, chỉ có hại cho anh thôi chứ không có lợi gì hết.
Cảm ơn anh đã thích tôi, nhưng anh nên tìm một cô gái càng tốt và xứng với anh hơn.
Khoảng thời gian này, cứ để tôi ở lại chăm sóc cho anh đi.
Trước khi anh còn chưa khỏi hẳn, tôi sẽ không rời đi.”
Ý cô chính là chờ anh ta hoàn toàn lành lặn, không cần cô nữa thì cô sẽ đi.
Dạ Vũ Đình đã nghe hiểu.
Anh ta vừa cảm động lại vừa chua xót, lòng như lửa đốt, đưa tay nắm lấy cổ tay của Tống Hân Nghiên: “Tôi đã biết hết thảy mọi chuyện của em, nếu tôi để ý thì đã nghĩ cách xóa nhòa hình bóng em trong tim mình từ lâu rồi.
Hân Nghiên, tôi...”
Tống Hân Nghiên đột ngột rút tay ra như bị bỏng.
Giọng nói của Dạ Vũ Đình đột nhiên im bặt.
Lúc này cô mới nhận ra mình phản ứng có hơi thái quá.
Cô sững sờ một lát, động tác cứng đỡ Dạ Vũ Đình nằm xuống rồi đắp chăn tử tế cho anh ta: “Anh vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Dạ Vũ Đình thở dài: “Gọi Dạ Nhất giúp tôi.”
“Có chuyện gì anh có thể nói với tôi.”
Dạ Vũ Đình: “...”
Anh ta muốn nói lại thôi, nhìn thẳng vào mắt Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên không hề nhượng bộ.
Dạ Vũ Đình lấy tay che mắt, vẻ mặt vô cùng xấu hổ khó xử.
Cô sửng sốt giây lát, bỗng sực nghĩ tới điều gì.
Cô xoay người đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra còn cầm theo một cái bô tiểu trong tay: “Là muốn cái này hả?”
Dạ Vũ Đình: “...”
Anh ta khó xử nói: “Em đặt lại chỗ cũ đi, đừng chạm vào mấy thứ đó.”
Tống Hân Nghiên cầm bô tiểu đến trước giường, đỡ anh ta ngồi dậy.
Nhưng Dạ Vũ Đình lại cầm lấy khăn ướt trên đầu giường, kéo tay Tống Hân Nghiên rồi mạnh mẽ lau cho cô: “Giữ lại một chút mặt mũi và tôn nghiêm cho tôi đi.
Nếu để mọi người biết tôi để cô gái mình yêu làm những việc này, làm sao tôi còn mặt mũi nào ở bên ngoài được nữa? Sẽ bị trời phạt đó.”
Sau khi chắc chắn rằng tay của cô đã được lau sạch sẽ, anh ta mới chịu buông ra, nghiêm túc nói với cô: “Tôi bị thương nhưng chỉ bị thương ở chân thôi, tay không sao hết.
Về sau cứ đặt bô tiểu ở dưới gầm giường, tôi tự lấy được.”.
Danh Sách Chương: