Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1106

Tuyệt đối không bao giờ!

Điều chỉnh cảm xúc lại xong, Tống Hân Nghiên xách bồn ngâm chân vào trong phòng tắm lấy nước, để túi thuốc bắc ngâm chân vào, sau đó ngồi xuống sô pha rồi đặt chân vào trong bồn ngâm.

Cô nhớ lại vừa rồi Cố Vũ Tùng nói Tưởng Tử Hàn đã từng tự mình thử vô số bồn ngâm chân, dường như đã thử hết tất cả chức năng trong bồn ngâm chân một lần, cứ như thể đang chết lặng tự hành hạ bản thân vậy.

Cô thử ngâm được một hồi, đôi mắt bắt đầu trở nên ươn ướt.

Tống Hân Nghiên không kìm nổi nghẹn ngào: “Tưởng Tử Hàn, anh yên tâm, sau này em sẽ quý trọng thân thể của mình, em sẽ tự chăm sóc cho bản thân. Anh cũng phải chăm sóc cho mình đấy…”

Chúng ta đều phải khỏe mạnh, cùng nhau… đầu bạc đến già.

Cô vừa ngâm chân vừa lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trang blog đã lâu rồi chưa vào.

Không phải anh từng xem blog của cô sao?

Được, vậy cô sẽ viết tiếp.

Một ngày nào đó trong tương lai, anh có thể đọc tiếp…

Hôm sau.

Trời vừa tờ mờ sáng, chuông cửa đã reo lên.

Tống Hân Nghiên xoa đôi mắt sưng húp đi ra mở cửa: “Anh trai?”

Cô kinh ngạc: “Sao anh lại tới…” đây.

Cô còn chưa nói hết thì đã bị Tống Dương Minh ôm chặt vào lòng.

Anh ấy thở hổn hển, trên người mang theo hơi lạnh của bên ngoài, thân thể cứng ngắc run rẩy ôm lấy Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên sửng sốt, đứng yên tại chỗ.

Tống Dương Minh ổn định cảm xúc xong mới buông cô ra, đôi mắt đỏ ngầu đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Em không sao chứ? Trên người có bị thương chỗ nào không? Có khó chịu ở đâu không?”

Tống Hân Nghiên bỗng cảm thấy lòng mình chua xót.

Nhất định cô đã khiến anh bị dọa sợ rồi.

“Em không sao.”

Cô mỉm cười rồi dẫn anh vào nhà, sau đó lại xoay một vòng trước mặt Tống Dương Minh: “Anh có muốn để em chạy nhảy hai vòng chứng minh với anh không?”

Còn có thể nghịch ngợm thế này thì xem ra đúng là không sao rồi.

Tống Dương Minh thở phào một hơi thật dài, giọng khàn khàn: “Không sao là tốt rồi.”

Tống Hân Nghiên nghi ngờ nhìn anh: “Anh trai, sao anh biết chỗ chúng em xảy ra chuyện?”

“Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo đã đến tìm anh. Bọn em vừa xảy ra chuyện ở bên này là Cố Vũ Tùng đã báo tin cho họ ngay.”

Tống Hân Nghiên vừa suy nghĩ đã hiểu ngay mọi chuyện thế nào.

Bọn họ phải ở lại đây một khoảng thời gian rất dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK