- Anh nói Thoát Thoát Mộc là gián điệp của bộ tộc Thực nhân quỷ, có chứng cớ gì?
Nhạc Trọng liếc nhìn Thoát Thoát Mộc một cái, thản nhiên nói:
- Chứng cớ chứng minh anh là gián điệp của bộ tộc Thực nhân quỷ ở đâu? Hai mắt Thoát Thoát Mộc đỏ đậm, lớn tiếng than thở khóc lóc, nói:
- Tôi căn bản không phải là gián điệp của bộ tộc Thực nhân quỷ, anh vu cáo hãm hại tôi. Anh mới là gián điệp của bộ tộc Thực nhân quỷ. Tư Đồ, tôi và cô hợp tác lâu như vậy, con người tôi như thế nào cô còn không rõ sao? Nếu tôi thực sự là gián điệp của bộ tộc Thực nhân quỷ, thì cô đã sớm rơi vào trong tay bộ tộc Thực nhân quỷ rồi. Nhạc Trọng mới là gián điệp của bộ tộc Thực nhân quỷ, hắn đến đây là muốn khiến chúng ta tự giết lẫn nhau, Kiệt Tư nói không chừng là bị hắn dùng hộp con rối khống chế đấy.
Dưới màn biểu diễn khóc lóc, than thở của Thoát Thoát Mộc, những người trong tổng bộ quân phản khác đều ở trong lòng rùng mình, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đám người Nhạc Trọng.
Con người thường hay không tự giác tin tưởng những người mà mình quen thuộc. Đối với người khác lại ôm lòng cảnh giác. Người trong quân phản kháng cũng giống như vậy, họ lựa chọn tin tưởng đồng bạn đã cùng kề vai chiến đấu với mình mà không phải là lựa chọn tin tưởng Nhạc Trọng.
Đặc biệt là Tư Đồ Băng đã cùng Thoát Thoát Mộc chiến đấu với nhau một khoảng thời gian dài, cô tuy rằng không đối xử Thoát Thoát Mộc như người yêu, nhưng cũng coi hắn như là một đồng bọn cực kỳ quan trọng.
Phỉ Hi Na Á dựa sát vào Nhạc Trọng, ở bên tay nhẹ giọng nói:
- Ở bên trong túi áo bên trái của hắn có một usb. Bên trong ghi lại các tình báo về thủ lĩnh các khu của quân phản kháng.
Nhạc Trọng khẽ cười, nói:
- Tư Đồ Băng, nếu cô không tin tôi, cô có thể tự mình đi tra xét túi trong bên trái của hắn. Sau đó dùng máy tình nhìn xem bên trong thứ đó rốt cuộc có cái gì.
Nghe xong lời Nhạc Trọng nói, sắc mặt Thoát Thoát Mộc rốt cuộc cũng biến đổi, lớn tiếng nói:
- Tư Đồ, cô không được tin tưởng hắn. Ở chỗ tôi không có cái gì cả, cho dù là có, cũng là do hắn vu oan tôi. Cô không cần tin tưởng hắn.
- Nếu như không có gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua anh, cho dù anh là hy vọng của loài người, tôi cũng sẽ không cho anh không chút kiêng nể thương tổn đồng bạn của tôi đâu!!
Tư Đồ Băng lạnh như băng liếc Nhạc Trọng một cái, vươn tay đưa vào lòng Thoát Thoát Mộc sờ một cái, sau đó biến sắc, lấy ra một usb. Thoát Thoát Mộc nhìn usb trong tay Tư Đồ Băng, vẻ mặt như tro tàn, không ngừng kêu rên phản kháng:
- Cái đó là do hắn muốn hãm hại tôi!! Là hắn muốn hãm hại tôi, Tư Đồ, cô phải tin tưởng tôi!! Phải tin tưởng tôi!!
Ánh mắt Tư Đồ Băng lạnh như băng, vẫy vẫy tay, một chiến sĩ mang theo một máy tính xách tay đến. Cô cắm usb vào trong máy, rất nhanh thì trên màn hình đã hiện lên những tình báo nằm trong usb.
Chỉ thấy bên trong usb là tình báo về tính cách, lực lượng, vị trí và thành viên trong gia đình, quan hệ với những người khác của các thủ lĩnh quân phản kháng và nhiều người nữa. Bên cạnh tình báo, còn có các ý kiến đối phó các thủ lĩnh này của Thoát Thoát Mộc. Ngoại trừ những tình báo này ra, ở bên trong usb còn có một số lượng lớn hình chụp. Người trong hình chụp chính là Tư Đồ Băng.
Đôi mắt Tư Đồ Băng như muốn phun lửa, tay cầm máy tính chuyển về phía Thoát Thoát Mộc:
- Thoát Thoát Mộc, anh còn có cái gì để nói nữa không?
Trên mặt Thoát Thoát Mộc lộ vẻ sầu thảm, nói:
- Hãy cho tôi một lần thống khoái đi!!
Khuôn mặt tươi cười của Tư Đồ Băng bị tức đến tái nhợt, thanh âm lạnh như băng, nói:
- Vì sao lại phải phản bội tôi?! Tôi luôn luôn tin cậy anh mà!!
Thoát Thoát Mộc vẻ mặt giận dữ, điên cuồng rít gào:
- Cô tuy rằng tin tưởng tôi, nhưng những thứ tôi muốn thì cô lại không thể cho tôi. Tôi muốn uống nước sạch sẽ không có chất phóng xạ, tôi muốn chơi đùa phụ nữ xinh đẹp, muốn sống một cuộc sống yên ổn. Tôi không muốn giống như con chuột trốn đông trốn tây, sống cuộc sống mỗi ngày đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không có phụ nữ chơi đùa!!! Hơn nữa, thứ tôi muốn nhất chính là cô. Cô tuy rằng đối xử với tôi như đồng bạn, nhưng lại luôn tàn khốc không đáp lại tâm ý của tôi, đây mới là nguyên nhân lớn nhất để tôi phản bội. Tôi muốn có được cô, cho dù như thế nào đi nữa, tôi cũng phải có được cô. Cho dù là kêu tôi bán linh hồn mình cho ác quỷ ăn thịt người cũng được!!!
Quân phản kháng vẫn luôn trong tình trạng thiếu thốn vật tư. Đồng thời một khi Thánh tộc có hành động diệt trừ, bọn họ cũng chỉ có thể lùi lại, lùi lại, và lùi lại mà thôi. Bởi vì bọn họ không phải là đối thủ của Thánh tộc. Cho dù là những nhân vật cấp bậc thủ lĩnh quân phản kháng như Thoát Thoát Mộc cũng rất nhiều thời điểm đều ăn không no bụng, thậm chí còn phải uống nước có chứa phóng xạ nữa. Rất nhiều cán bộ trung tầng của quân phản kháng trong quá trình chạy nạn đều uống phải nguồn nước có chất phóng xạ cao, cuối cùng biến thành những con quái vật như người biến dị hoặc quỷ phóng xạ.
Đúng là vì cuộc sống lang bạt kỳ hồ, ăn bữa hôm lo bữa mai này đã khiến cho rất nhiều cán bộ trung, cao tầng của quân phản kháng bắt đầu làm phản. Dùng đồng bạn của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý và cuộc sống yên ổn. Không có mục tiêu kiên định, tín ngưỡng cao thượng, nhìn không thấy tương lai và hy vọng, như vậy thật dễ dàng xuất hiện phản đồ.
Tư Đồ Băng lạnh lùng liếc nhìn Thoát Thoát Mộc một cái, bên tay phải ngưng tụ ra một băng trùy, rồi đập mạnh lên trên đầu Thoát Thoát Mộc. Băng trùy lập tức xuyên thủng qua đầu Thoát Thoát Mộc. Tư Đồ Băng nói:
- Ngươi thật khiến ta cảm thấy ghê tởm!!
Sau khi Tư Đồ Băng đánh chết Thoát Thoát Mộc, mắt đẹp nhíu lại, nhìn chằm chằm Nhạc Trọng nói:
- Cám ơn nhé Nhạc Trọng. Nhưng tôi không biết tại sao anh lại biết hắn là phản đồ?
Nhạc Trọng cười khẽ:
- Nếu tôi là cứu thế chủ trong lời tiên đoán kia thì tự nhiên là có chút bản sự đặc biệt rồi. Bây giờ phản đồ đã được giải quyết, chúng tôi đã có thể đi tìm Cung ủy viên trường nói chuyện rồi.
Dưới trướng của Nhạc Trọng có một cường giả cấp bốn như Đoan Mộc Thắng, thì cũng giống như có được sự trợ giúp của thần vậy. Tự nhiên là dễ dàng bắt được tên phản đồ lớn Thoát Thoát Mộc ẩn giấu ở trong quân phản kháng. Các chiến sĩ của quân phản kháng ở gần đó đều nhìn Nhạc Trọng bằng ánh mắt kính sợ và sùng bái.
Cho dù là Khải và Khẳng rất bất mãn với Nhạc Trọng cũng phải thừa nhận thân phận cứu thế chủ trong lời tiên đoán kia của Nhạc Trọng. Bên trong phòng hội kia, Cung Trường Thiên và bạn bè Lan Tư của hắn ngồi ở vị trí chủ vị.
Nhạc Trọng vừa vào phòng hội nghị thì đã thấy Cung Trường Thiên đứng dậy nói:
- Xin chào ngài, thủ lĩnh Nhạc Trọng! Tôi tên là Cung Trường Thiên! Chuyện của ngài tôi đã hiểu rõ ràng. Từ ngày hôm nay trở đi, quân phản kháng chúng tôi đều sẽ nghe theo an bài của ngài.