Bên người có một trăm bộ hạ đi theo, Hoàng Phố Liệt Hỏa có chút động tâm, một lần nữa sinh ra một tia dị tâm. Hắn nhìn về phía Nhạc Trọng, nhưng thấy đối phương đang cười như không cười mà nhìn hắn thì tất cả dị tâm trong lòng hắn cũng biến mất, thành thật mà đi tới bên cạnh Nhạc Trọng:
- Thủ lĩnh, tất cả chiến sĩ của Cuồng Lang bộ lạc đã tập kết đẩy đủ rồi.
Nhạc Trọng đưa mắt nhìn về một gã vóc dáng đầy lực lượng, nơi nơi đều có vết thương, vẻ mặt kiệt ngạo, trầm giọng nói:
- Ngươi qua đây.
Tên nam tử kia lặng lẽ tới trước mặt Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng hỏi:
- Ngươi tên gì?
Tên kia lạnh lùng đáp:
- Tây Môn Huy!
Nhạc Trọng nói:
- Những kẻ hiệu lực vì ta, làm nô lệ sẽ không có tôn nghiêm đâu!
Tây Môn Huy hơi có chút giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn cung kính với Nhạc Trọng:
- Ta nguyện hiệu lực vì ngươi thưa đại nhân!
Tây Môn Huy tuy không tình nguyện nhưng vẫn lựa chọn thuần phục Nhạc Trọng. Nhạc Trọng liền bắt tay vào việc chỉnh đốn lại một chi bộ đội này.
Nhạc Trọng chọn ra 50 mươi người thanh niên trai tráng từ Cuồng Lang bộ lạc với thôn xóm nọ giao cho Tiếu Vân. Còn đám chiến sĩ mạnh nhất của Cuồng Lang với thôn xóm thì biến thành đội thân vệ do một mình hắn thống suất. Hoàng Phổ Liệt Hỏa với Tây Môn Huy thì phân biệt thống suất đám tàn quân và những người còn lại.
Sau khi được Nhạc Trọng biên chỉnh như vậy, tuy hai bên mới chém giết, nhưng giờ đành phải hợp lại cùng một chỗ. Tuy bọn họ có không ít cừu hận, nhưng dưới uy áp của Nhạc Trọng cho nên vẫn thành thật chứ không có phát sinh chút xung đột nào.
- Này Hoàng Phổ Liệt Hỏa, ngươi có bao nhiêu hiểu biết về Kên kên bộ lạc?
Chỉnh hợp hai đám quân rồi Nhạc Trọng mới bắt đầu mời dự họp cán bộ hội nghị, hắn trước tiên hỏi Hoàng Phổ Liệt Hỏa.
Cuồng phong bộ của Hoàng Phổ Liệt Hỏa thực chất là bộ lạc cường đạo, bọn họ không định cư, mà ở lưu lạc trong rừng, vừa đi săn con mồi, vừa công kích các làng khác, cướp đoạt mọi thứ trong làng, nhân khẩu thì bán cho bộ lạc khác. Vì bọn họ ở trong rừng cho nên biết khá nhiều chuyện.
Hoàng Phổ Liệt Hỏa nhanh chóng trả lời:
- Kên Kên bộ lạc là một thế lực cực mạnh ở Đạo Long sơn này, là một thành viên bên trong Liệt Nhật liên minh, Bộ lạc này có hơn ngàn chiến sĩ, mà kẻ nào cũng hung hãn tàn nhẫn, lực công kích siêu cường, là một kẻ khó nhằn trong liên minh đó.
Nhạc Trọng hiếu kỳ hỏi:
- Liệt Nhật liên minh? Là tổ chức gì thế?
Hoàng Phổ Liệt Hỏa ngưng trọng nói:
- Liệt Hỏa liên mình chính là một trong ba đại tổ chức của nhân loại ở Thanh Châu, liên minh có một trăm thành viên, mỗi một thành viên đều có thực lực mạnh mẽ như là Kên Kên bộ lạc vậy. Minh chủ cũng chính là tứ giai thần chiến sĩ, thực lực siêu cấp, hắn với Bạo Phong cốc, Bạo Phong nữ vương Lạc Thanh Thanh, Bạo Long vương Trịnh Chấn, Dực Long vương Đạo Cacah Tịnh cùng được xưng tụng là Thanh Châu tứ vương.
Tứ giai thân chiến sĩ đã vượt qua cả cục hạn của nhân loại, cũng được coi là cường giả đỉnh phong nhất rồi .Trong thê giới thứ ba này thì đám thần chiến sĩ tứ giai cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón, nếu không thì lúc đầu ở trong đặc mỗ long ngục cũng sẽ không chỉ có sáu tên tứ giai cường giả bị đóng băng.
Nhạc Trọng thấp giọng nói:
- Liệt Nhật liên minh sao? Ta thực sự lại muốn xem xem cái tổ chức đó có bao nhiêu lực lượng đây. Tổng bộ của Kên Kên bộ lạc ba mặt đều có núi vây quanh, ở trong một cốc nhỏ, dễ thủ mà khó công, lối vào duy nhất được dùng nham thạch xây nên một tường thành, trên tường thành có mười mấy chiến sĩ lưng đeo đại cung.
Ghé vào một rừng cây, Hoàng Phố Liệt Hỏa nhìn về phía tường thành ở xa kia, nhịn không được nhỏ giọng nói với Nhạc Trọng:
- Nơi này chính là tổng bộ của Kên Kên bộ lạc, thủ lĩnh muốn tiến công tổn bộ này thực sao? Nhân thủ của ta hình như là quá ít rồi!
ở trong phiền rừng rậm này, cái đám người mà hắn mới thu phục không lâu trước kia đang nằm úp sấp, bọn họ đưa mắt nhìn tường thành cao hơn mười thước, trong lòng không hề có chút hy vọng gì. Bọn họ mới chỉ đầu hàng Nhạc Trọng, cũng không nhận thức sâu sắc gì về t hủ lĩnh, chỉ là bức tường cao hơn mười thước kia, bọn họ cũng không biết nên đột phá như thế nào.
- Không! Nhân thủ cũng không đủ, nhiệm vụ của các ngươi chính là thủ ở đây, đừng cho ai thoát đi! Chờ mệnh lệnh của ta tiến vào tiếp quản sau, ta sẽ phá hủy phòng ngự của bọn họ.
Nhạc Trọng chỉ lưu lại một câu, một thân một mình bước tới sào huyệt của Kên Kên bộ lạc, vì có thực lực tuyệt đối rồi, thì thắn thích trực tiếp dùng nó để mà nghiên nát mọi thứ hơn.
Hoàng Phố Liệt Hỏa nhìn phương hướng Nhạc Trọng đang đi mà trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ:
- Hắn đi thực!
Ngay trong lúc Nhạc Trọng rời đi không lâu, thì trong mắt Hoàng Phố Liệt Hỏa cũng có một tia dị quang, hiện giờ là lúc Nhạc Trọng không có ở đây, là thời cơ tốt nhất cho hắn chạy trốn.
Nhạc Trọng mới thu phục hai thế lực Cuồng Lang bộ với Tây Môn thôn, nhân tâm cũng không hề ổn định, Nếu như là hiện tại hắn thừa dịp dẫn người trốn đi, thì tuyệt đối có thể kéo đi hơn nửa người của Cuồng Phong bộ kia.
Dị tâm mới hiện thì Hoàng Phổ Liệt Hỏa bống phát hiện ra một tên mặc áo choàng đen đang đứng cạnh ba người Hàn Sắc khiến cho hắn cảm thấy lạnh trong lòng. Bởi cái tên kia xuất hiện khi nào. Hoàng Phổ Liệt Hỏa cũng không có rõ cho lắm, nhưng với bản năng cảm giác của hắn thì kẻ đó nguy hiểm thập phần , hắn cảm thấy nếu như hắn mà có dị động gì thì tên áo choàng đó nhất định sẽ giết chết hắn.
Tây Môn Huy đang quỷ ở một bên, khi thấy Nhạc Trọng một thân một mình di tới bộ lạc Kên Kên thì trong mắt cũng hiện lên dị quang.
- Kẻ nào?
Linh gác trên tường thành khá là tinh tường, bọn họ đã phát hiện Nhạc Trọng từ phía xa, cho nên lớn tiếng quát.
Nhạc Trọng nhìn đám lính gác trên tường thành kia nói:
- Ta là Nhạc Trọng, hãy gọi thủ lĩnh của các ngươi là Vũ Đằng Huyền Nhị ra gặp ta.
Tên lính gác tức giận nói:
- To gan, thủ lĩnh Vũ Đẳng điện hạ làm sao phải gặp loại người như ngươi, ngươi dám mạo phạm Vũ Đẳng điện hạ, loại tội này thì hãy lên cái mệnh của ngươi ra bù đi! Bắn cung!
Chiến sĩ trên tường thành cấp tốc giương cung lên bắn về phía Nhạc Trọng, hơn nữa lại là mười đạo tên cùng bắn tới.
Những tên chiến sĩ kia đều có tố chất thân thể gấp 8 lần người bình thường, cho nên thợ săn hay tinh anh cung tiễn thủ cũng không thể nào bằng được, bọn họ ở xa một trăm mét cũng có thẻ tinh chuẩn bắn trúng được tới Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng chỉ nhẹ nhàng tránh trái phải một chút, thì mười mũi tên kia đã bấn vào hư không rồi.