Nhạc Trọng tự hỏi một thoáng sau đó lựa chọn bỏ qua:
- Bỏ đi! Mục tiêu của chúng ta là điện não trung ương bên dưới, hiện tại không nên dây dưa chuyện khác.!
Mục tiêu của Nhạc Trọng là tài liệu của điện não trung ương Xích Huyết thành, nơi này rất có thể có được tài liệu về khoa học kỹ thuật tiền sử. Về phần kho vũ khí hắn tính toán sau khi lấy được tài liệu mới có thể nghĩ tới chuyện khác...
Nơi này phòng bị sâm nghiêm, nơi nơi đều có máy giám thị cùng đủ loại vũ khí tiên tiến, nếu đổi lại là cường giả ngũ giai khác đi tới nơi này, tuyệt đối sẽ bị đánh trọng thương. Nhưng Nhạc Trọng nhờ có sự trợ giúp của Bạch Y nên mới dễ dàng đi xuyên qua nhiều tầng phòng ngự lẻn vào được phòng tuyến dưới đất như bây giờ.
Bạch Y đột nhiên phát ra cảnh cáo.:
- Cảnh cáo, phía trước rẽ trái chừng ba mươi thước có một lối đi có mười chiến sĩ mặc cường hóa trang giáp tam giai đang canh gác, con đường kia không thể thông qua!
Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe hàn quang, thân hình chớp động, nhanh như sét đánh lao theo hướng kia:
- Không thể tránh đi thì tiêu diệt bọn hắn!
Chỉ sau một lần hô hấp, Nhạc Trọng đã xông qua ngã rẽ, nhanh như cơn gió lốc xông thẳng vào mười tên chiến sĩ, ánh đao chợt lóe, từng ánh sáng lướt qua mười tên chiến sĩ kia.
Mười tên chiến sĩ đều là thân kinh bách chiến, từ trong núi thây biển máu bò ra, nhưng đối mặt với cao thủ ngũ giai như Nhạc Trọng đánh lén thật sự không chịu nổi một kích, bọn họ còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào đầu đã rơi xuống, máu tươi nóng rực phóng lên cao, sái ra đầy đất.
Nhạc Trọng giết chết mười tên chiến sĩ, cởi sạch trang bị trên người bọn hắn bỏ vào trong giới chỉ. Trang bị này đều là trang bị đỉnh cấp, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.
Cất xong trang bị, Nhạc Trọng tiếp tục đi tới.
Ngay khi hắn vừa bước vào một cánh cửa điện tử hợp kim, một cỗ dự cảm cực kỳ nguy hiểm xông lên, hắn thả người nhảy, trực tiếp nhảy lên đỉnh lối đi, ám hắc đấu khí trào ra quanh thân, gắt gao bao phủ lấy hắn.
Ngay trong tích tắc hắn nhảy lên, từng đạo hào quang điện tử từ trong cửa điện tử hợp kim bắn tới, đem khu vực đó oanh nát vỡ. Nếu hắn bước vào trong cửa, hắn sẽ bị bắn xuyên tan nát.
Từ sau khi hắn tiến hóa lên ngũ giai, kỹ năng da thịt sắt thép của hắn đã tiến tới tam giai, cho dù gặp tử đạn trọng súng máy hay loại đạn pháo đường kính nhỏ cũng không thể tổn thương được hắn, nhưng vẫn chưa thể ngăn cản được súng la
-de, súng xạ tuyến, điện từ pháo trực tiếp oanh kích.
Một thanh âm tràn ngập oán độc từ trong cửa hợp kim điện tử truyền ra:
- Mày đã đến rồi sao? Đám dân đen phản loạn chết tiệt. Mày đã đến đây, đi vào đi. Tao không biết mày dùng biện pháp gì lẻn vào nơi này, nói vậy mày đã thấy cảnh tượng nơi đây. Mày còn không vào tao sẽ giết con kỹ nữ thối tha này!
Bàn tay Nhạc Trọng lật ra, máy vi tính xuất hiện, chỉ thấy trên màn hình biểu hiện ở một bên của cửa điện tử hợp kim có một Thu Hoạch Giả trong tay cầm điện từ pháo cỡ lớn đang chỉ thẳng vào cửa. Bên cạnh Thu Hoạch Giả là một trung niên nam tử anh tuấn mặc cường hóa trang giáp tứ giai vẻ mặt oán độc đang nắm lấy mái tóc của một cô gái cực kỳ xinh đẹp hướng ngay cửa hung tợn rít gào. Bên cạnh cô gái còn có chín thi thể nhân loại tử trạng thật thê thảm.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn màn ảnh mơ hồ đoán được thân phận cô gái xinh đẹp cùng trung niên nam tử anh tuấn kia:
- Gián điệp phản loạn quân? Vương Ngọc Phong?
Nhạc Trọng tự hỏi một thoáng, tay vừa lật, đem một tấm thuẫn bài chuyển hóa năng lượng cầm trong tay, sau đó thả người nhảy vào bên trong.
Vẻ mặt Vương Ngọc Phong hung hăng tát mạnh lên mặt của cô gái xinh đẹp kia:
- Quả nhiên, con kỹ nữ thối tha này có địa vị không thấp trong phản loạn quân. Vì nàng ngay cả cao thủ như mày cũng tự đi ra chịu chết. Con kỹ nữ thối tha, mày lừa tao thật khổ!
Gương mặt cô gái sưng phồng lên, phun ra ngụm máu tươi, hàm răng cũng bị tát văng.
- Cứu…tôi!
Cô gái hướng Nhạc Trọng cầu xin, lúc này nhìn nàng xấu xí không chịu nổi, không chút phong phạm mỹ nữ nào. Vô luận xinh đẹp ra sao nếu bị đánh sưng mặt gãy răng, nước mắt nước mũi tuôn tràn cũng không thấy đẹp được đi nơi nào.
Trong mắt Vương Ngọc Phong thoáng hiện vẻ tàn khốc nhìn Nhạc Trọng cười lạnh nói:
- Mày tự sát đi! Hiện tại mày tự sát trước mặt tao, tao sẽ phóng nàng một con đường sống. Thế nào? Nếu mày không tự sát tao sẽ vặn gãy cổ của nó!
Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn lướt qua cô gái, chân khẽ nhún nhanh như sét đánh phóng về hướng Vương Ngọc Phong. Hắn không quen biết gì với cô gái kia, không cần vì một người xa lạ hiến ra tính mạng quý giá của mình.
Vương Ngọc Phong gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Trọng, Nhạc Trọng vừa động hắn chợt lớn tiếng quát:
- A Cường, giết hắn!
Bọc thép trước ngực Thu Hoạch Giả chợt mở ra, nhưng trong nháy mắt mới mở ra lập tức liền khép kín lại, đồng thời trong cơ giáp vang lên thanh âm báo động điên cuồng, vô số dụng cụ nhiễu loạn đong đưa, điều khiển viên bên trong lúng túng cố gắng khống chế cơ giáp nhưng không có bất kỳ tác dụng.
- Súc sinh!
Sắc mặt Vương Ngọc Phong đại biến, trực tiếp nhấc cô gái hướng Nhạc Trọng ném tới, đồng thời trong mắt thoáng hiện vẻ ngoan độc cầm chiến mâu hướng Nhạc Trọng trực tiếp đâm tới.
Nhạc Trọng không hề có chút động tâm, không chút lưu tình phát động kỹ năng thao túng trọng lực tam giai, sóng gợn gấp ba mươi lần lấy hắn làm hạch tâm nhanh chóng khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.
Cô gái bị sóng gợn bao phủ, lập tức rơi xuống đất chết ngay tại chỗ.
Thân thể Vương Ngọc Phong trầm xuống, toàn bộ cử động đều cực kỳ chậm chạp hao hết toàn thân khí lực của hắn.
Thân hình Nhạc Trọng chợt lóe, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó hắn liền xuất hiện sau lưng Vương Ngọc Phong, một chưởng đem Khôi Lỗi Phù tứ giai vỗ lên đầu hắn.
Một đạo quang mang chớp động, Vương Ngọc Phong lập tức hôn mê, Khôi Lỗi Phù tứ giai chìm vào trong đầu óc của hắn.
- Hiện tại ta đã trở nên mạnh mẽ như vậy sao?
Nhạc Trọng nhìn Vương Ngọc Phong cơ hồ bị hắn miểu sát trong lòng dấy lên cảm giác hưng phấn lẫn thành tựu.
Vương Ngọc Phong là cường giả tứ giai đỉnh phong, còn được cường hóa trang giáp thêm vào, thực lực thậm chí đạt tới ngũ giai sơ cấp, nhưng cường giả như vậy lại không chịu nổi một chiêu trong tay Nhạc Trọng.
Một chiêu đánh bại Vương Ngọc Phong, Nhạc Trọng nhìn thoáng qua Thu Hoạch Giả bên cạnh, cửa khoang điều khiển chợt mở rộng lộ ra gương mặt điều khiển viên bên trong.
- Đi chết đi! Đi chết đi.!
Điều khiển viên kia thập phần hung hãn, lập tức rút súng hướng Nhạc Trọng liên tục bắn tới. Nhưng ánh mắt hắn chợt hoa lên, Nhạc Trọng đã quỷ dị xuất hiện trước người hắn, một chưởng vỗ lên đầu hắn, Khôi Lỗi Phù cũng lập tức dung nhập vào.
Nhạc Trọng búng ra ngón tay, ám hắc đấu khí khởi động, một luồng kình phong bắn lên trán Vương Ngọc Phong làm hắn thanh tỉnh lại.