Giải phóng quân kỷ trong vòng một tuần, có nghĩa là bọn chúng sau khi công phá xong tòa thành này có thể tùy ý thiêu sát đánh cướp, cường bạo, đến phóng hỏa cũng không bị nghiêm phạt. Một phần thưởng lớn như vậy rất nhanh tăng cao sĩ khí của quân đội, cùng lúc đó cũng khiến cho bọn họ trở nên điên cuồng.
- Địch tập kích! Địch tập kích!
Một trăm chiến sĩ mình mặc áo giáp trắng, tay nắm chặt chiến mâu vừa xuất hiện, các chiễn sĩ tuần tra trong nội thành liền tập tức phát hiện tung tích của bọn chúng, lập tức phát đi cảnh báo.
Trên tường thành, tám gã chiến sĩ cầm trong tay những cây cung rất lớn vọt về phía dưới.
Tám luồng tên vọt đến tám gã chiến sĩ mặc áo giáp trắng, trong nháy mắt lao đên trước mặt tám gã chiến sĩ mặc áo giáp trắng kia.
Tám gã chiến sĩ mặc áo giáp trắng kia vừa vung chiến mâu lên, tám đạo tên đã bị trực tiếp đánh bay.
Từng đạo tên từ trên tường thành bắn về phía dưới, lại dễ dàng bị những tên bạch giáp chiến sĩ kia đánh bay.
Trong mấy nhịp thở, những bạch giáp chiến sĩ kia dưới sự thống lĩnh của Quỷ Mục Thận Nhị vọt đến dưới chân thành của bộ lạc Ngốc Thứu.
Quỷ Mục Thận Nhị hét lớn một tiếng, âm thanh dữ dội kia quanh quẩn khắp trong cả bộ lạc Ngốc Thứu:
- chúng ta là các chiến sĩ được Liệt Viết liên minh đặc biệt phái tới tiêu diệt Nhạc Trọng, các chiến sĩ nếu vốn là thuộc quân đội của Liệt Viết liên minh chỉ cần ngay bây giờ quay về bên phía chúng ta, toàn bộ chuyện cũ sẽ được bỏ qua. Kẻ nào liều mạng dám ngăn cản chống đối, xử tử tại chỗ!
Là quân của Liệt Viết liên minh đến thảo phạt!
- Liệt Viết chiến sĩ, là các chiến sĩ cực mạnh của Liệt Viết liên minh!
- Tốt quá rồi! Liệt Viết chiến sĩ đến rồi! Nhạc Trọng hắn chỉ còn một con đường chết thôi!
- …
Nghe được hai câu nói của Quỷ Mục Thận Nhị, đám người vỗn vì chuyện Nhạc Trọng dùng quyền thế áp bức chiếm đoạt mà âm thầm cất dấu hận ý dã tâm đã bắt đầu bạo phát.
Tiền Long nghe xong câu nói của Quỷ Mục Thận Nhị liền lập tức rút đao trực tiếp chém giết một gã cán bộ của Tây Môn thôn sau đó rống lớn kêu lên:
- Phản! Bộ lạc Tấn Mãnh Long chúng ta làm phản! ! Các huynh đệ theo ta cùng nhau tiến lên! Giết chết tên khốn khiếp Nhạc Trọng kia!
Phản! Bộ lạc Tấn Mãnh Long chúng ta làm phản! !
- Bộ lạc Mãnh Hổ chúng ta làm phản!
- ...
Cùng với từng đợt tiếng hét, một đám người bất mãn luôn giấu diếm dã tâm đồng loạt làm phản, trong bộ lạc Ngốc Thứu Nhạc Trọng nhanh chóng rơi vào tình cảnh bốn bể vây hãm khó có thể chống cự.
Nhạc Trọng cưỡng ép chiếm đoạt những bộ lạc kia, bởi thời gian quá ngắn, hắn căn bản chưa thể thu phục được nhân tâm của những người này, hiện tạo lại có đám chiến sĩ cực mạnh của Liệt Viết liên minh đến gây nên kích động, những kẻ vốn có dã tâm đều nhất thảy bộc phát, thanh thế vô cùng lớn.
Liệt Viết liên minh chính là biết được Nhạc Trọng căn bản chưa thể thu phục nhân tâm của những bộ lại này nên mới lựa chọn phái ra một trăm gã Liệt Viết chiến sĩ tinh nhuệ, phát động tấn công về phía bộ lạc Ngốc Thứu.
Nhạc Trọng nhìn đám phản loạn thanh thế như nước lũ nhẹ nhàng cười nói:
- Xem ta ta đúng là người không được hoan nghênh chút nào. Mã Lôi, cậu không dẫn theo người của bộ lạc Ngốc Thứu đến làm phản ta đó chứ?
Mã Lôi thi lễ với Nhạc Trọng, trầm giọng nói:
- Thủ lĩnh đại nhân đùa tôi rồi, bộ lạc Ngốc Thứu đã là quá khứ, Mã Lôi tuyệt đối trung thành và tận tâm đối với đại nhân, nguyện ý giúp đại nhân bình định đám phản loạn ngay lúc này đây.
Nhạc Trọng nhìn trong cả một đám đông hỗn loạn, đám Liệt Việt chiến sĩ đang tả xung hữu đột như vào chỗ không người, mỉm cười:
- Liệt Viết chiến sĩ sao? Bắt đầu hấp dẫn rồi đây!
Vị trí của Nhạc Trọng hiện nay đang ở trung tâm thành phố Ngốc Thưu hơi lệch về tiền phương. Từng đội phản quân và quân đội của dưới sự chỉ huy của Quỷ Mục Thận Nhị cùng tụ lại một chỗ, lao nhanh về phía bên này.
Nhạc Trọng cưỡng ép thống nhất nhiều bộ lạc, trải qua một khoảng thời gian dài thi hành biện pháp chính trị, đồng dạng cũng có không ít chiến sĩ nguyện ý thuần phục hắn. Từng chiến sĩ nguyện ý thuần phục Nhạc Trọng tập kết sau lưng hắn. Hàn Sắc cũng mang theo một đội nô lệ khoảng ba trăm người cũng với nhân số của bộ lạc Ngốc Thứu cấu thành một đội quân đến bên cạnh Nhạc Trọng.
Đám phản quân đông đúc nhìn thấy bản thân Nhạc Trọng, chợt trì trệ không tiến, thậm chí có người còn người nhịn không được lùi về phía sau mấy bước. Nhạc Trọng một mình công phá không biết bao nhiêu bộ lạc, cái loại chiến tích huy hoàng khủng bố này thân thủ kinh hoàng của hắn, khiến cho tất cả bọn họ sợ hãi khắc sâu vào tâm can. Lúc này đây nếu không phải Liệt Viết liên minh phát ra đội quân Liệt Viết gồm các chiến sĩ tinh nhuệ nhất đến đây thảo phạt Nhạc Trọng, bọn họ căn bản không dám hai lòng.
Nhạc Trọng lại liếc mắt một cái quét qua đám quân phản loạn, liền nhìn ra hai người quên:
- Rất thú vị! Hoàng Phổ Liệt Hỏa, Tây Môn Huy. Ta đối đái với các cậu không tệ, vì sao hai cậu lại làm phản lại ta?
Hoàng Phổ Liệt Hỏa, Tây Môn Huy đều thuộc lực lượng cường giả được thu phục đầu tiên. Nhạc Trọng cũng ủy nhiệm nhiều trọng trách quan trọng cho bọn họ, không nghĩ đến tại thời điểm mấu chốt, bọn họ dĩ nhiên lựa chọn phản loạn.
Hoàng Phổ Liệt Hỏa lui về phía sau vài bước, hướng về Nhạc Trọng cười lạnh nói:
- Nhạc Trọng, ngươi tuy rằng đối đãi không tệ, thế nhưng mối hận cưỡng ép chiếm đoạt bộ lạc Cuồng Lang của ta, ta chưa từng quên đi mỗi phút mỗi giây nào! Hơn nữa nếu so sánh với Liệt Viết liên minh, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chuột đồng mà thôi. Hôm nay chính là ngày ngươi phải chết ở đây!
Tây Môn Huy ánh mắt phức tạp, liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, chậm rãi thở dài một hơi nói:
- Nhạc Trọng, ngươi rất mạnh. Thế nhưng tuyệt đối không thể so sánh với Liệt Viết liên minh được, ta chỉ có thể đứng về phía chiến thắng.
Nhạc Trọng lại liếc mắt thêm một lần về phía phản quân, sau đó hướng về hắn bên này viện quân nhìn liếc mắt, đồng dạng cũng thấy không ít người quen, Mã Lôi của bộ lạc Ngốc Thứu, Hàn sắc, hai vị tướng lĩnh mà hắn đề bạt lên từ trong đám nô lệ, Tôn Lan Lan cũng dẫn theo mấy chục nữ nô lệ chữa bệnh và chăm sóc binh lính, cầm mộc bổng sắc mặt tái nhợt đứng ở phía sau hắn không xa lắm.
Quân số phản loạn khoảng hơn một nghìn người, đó đều là các cường giả tinh nhuệ nhất của các bộ lạc. Về phía bên Nhạc Trọng tuy rằng có đến hơn ba nghìn người, nhưng sức chiến đấu của bọn họ so ra kém ra phản quân, bởi vì... trong hơn ba nghìn người này có rất nhiều là chiến sĩ được Nhạc Trọng từ bên trong nô lệ rút ra, bọn họ quanh năm ngày tháng đã bị ngược đãi và lao động vô cùng hà khắc, tố chất thân thể so ra kém xa những tên tinh nhuệ của các bộ lạc kia.