Mục lục
Thần Ma Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản thân Bành Minh Đức thập phần có năng lực, nhưng mà giáo dục con lại không có biện pháp. Con của hắn làm ra chuyện xấu đáng phải xử lý nhiều lần, nhưng mà cặn bã như vậy lại được Bành Minh Đức bảo hộ cho nên vẫn sinh long hoạt hổ. Nhạc Trọng mà đồng ý lý tưởng và đại nghĩa của Bành Minh Đức nói mà bán mạng cho hắn thì đúng là bị lừa đá rồi.

Nhạc Trọng tự nhận giác ngộ không cao, trước mắt cuộc sống gia đình của hắn trôi qua tạm ổn, là thủ lĩnh của hơn ba vạn người sống sót, một mệnh lệnh có thể làm cho vài trăm người rơi đầu. Nếu hắn vì một lý tưởng hư vô mờ mịt mà đi làm chó cho người khác thì đúng là ngu hết chỗ nói.

- Người trẻ tuổi xem ra không dễ lừa gạt như vậy!

Bành Minh Đức bị Nhạc Trọng dùng sự thật phản bác, khẽ chau mày, cẩn thận đánh giá Nhạc Trọng một hồi lâu.

Bành Minh Đức nhanh chóng đem lý tưởng, đại nghĩa vứt qua một bên, thập phần cụ thể nói với Nhạc Trọng:

- Đàm phán giao dịch cụ thể nên giao cho người dưới đi làm, tôi hy vọng sẽ có được danh ngạch một ngàn tấn lương thực.

Lý tưởng, đại nghĩa những thứ này là doi Bành Minh Đức dùng để lừa dối người khác, không có cái gì bằng lý tưởng, đại nghĩa lừa dối người trẻ tuổi nhiệt huyết háo danh cả. Trên thực tế thứ này không có chỗ dùng. Lợi dụng lý tưởng, đại nghĩa nên Bành Minh Đức cũng mời chào được một chi thân vệ là thanh niên, nhân số cận vệ của Bành Minh Đức là hai trăm người, là những kẻ trung thành ủng hộ hắn, bọn họ vì lý tưởng mà bán mạng cho hắn.

Nhạc Trọng mỉm cười khai ra điều kiện giống như đúc với Ôn Báo Quốc: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Tôi có thể tặng ngài một tấn lương thực làm biểu tượng hữu nghị của chúng ta. Nhưng mà hạn ngạch lương thực thì vậy đi.

Bành Minh Đức thập phần có phong độ nhìn qua Nhạc Trọng mỉm cười nói:

- Đã như vậy, tôi sẽ đem chiếc Rolls-Royce và hoa hậu giảng đường Tiếu Thi Thi tặng cho anh làm biểu tượng hữu nghị của chúng ta. Hy vọng chúng ta có thể làm bằng hữu.

Nhạc Trọng nhìn qua Bành Minh Đức mỉm cười nói:

- Ân! Hy vọng chúng ta là bằng hữu.

Bản thân Bành Minh Đức là người có năng lực mười phần. Nhạc Trọng cũng không sinh ra một tia hảo cảm với hắn. Cha là anh hùng mà con lại là hỗn đản, phương diện giáo dục con của hắn quá kém, dạy dỗ ra một đứa con hỗn đản làm hắn mất điểm nghiêm trọng.

Nhạc Trọng mang theo chiếc Rolls-Royce mà Bành Minh Đức đưa tặng cùng Tiếu Thi Thi quay trở lại biệt thụ của Ôn Báo Quốc, không lâu liền đón xe rời khỏi nơi này..

Ở gần sông Tư, từng đám người sống sót tụ tập cùng một chỗ, tham lam nhìn qua hướng sông Tư, ở gần sông Tư bởi vì có nước sông tẩm bổ, chung quanh mọc ra nhiều rau dại, ở trong nước còn có tôm cá phong phú.

Tuy ở bờ sông có tài nguyên lương thực phong phú, nhưng mà cực ít người nguyện ý tới đó tìm đồ ăn, chỉ có những người đói bụng chỉ còn bộ xương, nữ nhân xanh xao vàng vọt mới dám đi tới bờ sông tìm thức ăn, các nàng đã đói bụng sắp chết rồi, cho dù có nguy hiểm thì các nàng vẫn muốn ăn. Bởi vì có chút đoàn thể bị thành phố SY khống chế, các nàng nếu không phải đi tìm rau dại thì có thể bị ăn tươi.

Trương Hòa cẩn thận từng li từng tí chui ra khỏi nươc, trong tay của hắn là một đống sò, cá tươi tôm. Hắn biết rõ nước ở nơi này cạn, hung thú trong nước ít qua lại nơi này. Nhưng mà chuyện gì cũng không có tuyệt đối, một đồng bạn của hắn vài ngày trước bị một con hung thú cắn thành hai đoạn, máu tươi nhuộm đỏ cả khu vực nước cạn này. Hắn tinh tường nhớ rõ thời điểm tên đồng bạn bị cắt thành hai đoạn vô cùng tuyệt vọng. Đồng bạn này chỉ mới mười một tuổi, bản thân của hắn cũng chỉ mười hai tuổi mà thôi.

Trương Hòa nhìn qua mười tôm cá tươi trong tay thì thở dài, hơn mười tôm cá tươi này có thể đổi một cân bột ngô, hắn và em trai, em gái của hắn có thể được cháo ngô nô bụng rồi.

Trương Hòa đưa mắt nhìn quanh, hắn cất số tôm cá này vào cái hộp nhựa, sau đó giấu vào trong quần áo của hắn. Hắn cầm sò oc bỏ vào trong hộp nhựa, lại hái vài cọng rau dại ở gần đó, lúc này mới đi ra bên ngoài.

- Mày tới đây nộp thuế!

Một tên nam tử trung niên nhìn thấy Trương Hòa từ bờ sông đi tới thì nghiêm sắc mặt nói.

Bên cạnh tên trung niên mặc đồng phục này có bảy tám tráng hán vờn quanh. Mỗi người kiếm ăn ở bờ sông phải nộp thuế cho bọn chúng, nếu không người sống sót sẽ bị quyền đấm cước đá, nếu như bị đánh chết thì trực tiếp ném vào trong sông cho đám hung thú ăn.

Sáu nữ nhân mặt vàng vọt bất đắc dĩ nộp số rau dại của mình có được ra cho tên mặc đồng phục, bị những tên nhân viên này bóc lột một lần, các nàng còn phải nộp phí bảo kê ngầm. Thế lực lại bóc lột một lần.

Trương Hòa chết lặng đi qua, đem sò óc hỗn hợp đưa ra ngoài, rau dại đưa cho tên thuế vụ.

- Những người này có thể đi!

Tên thuế vụ quét đám sò óc rau dại cho vào một cái gương, sau đó đem số sò óc rau dại còn thừa ném vào trong hộp của Trương Hòa.

Trương Hòa tiếp nhận cái hộp và rời đi.

- Chờ một chút!

Đột nhiên tên thuế vụ nghĩ tới cái gì đó, lúc này bắt được Trương Hòa, và ra lệnh cho bảy tám tên tráng hán:

- Đè nó xuống!

Thời điểm Trương Hòa giãy dụa thì tên thuế vụ lúc này đi lên, hắn lục lọi trong thân thể nhỏ gầy này một hồi, lại lấy ra cái bọc bự có hơn mười con cá tôm tươi:

- Xú tiểu tử muốn qua mắt của lão tử, mày còn non lắm. Bởi vì mày có ý định trốn thuế cho nên những cá tôm này sung công.

- Trả lại cá tôm cho tôi!

Trương Hòa hai mắt đỏ thẫm lớn tiếng giãy dụa rít gào. Những cá tôm này là mấu chốt giúp cả nhà của hắn sống qua vài ngày, nếu như không có cá tôm này thì cả nhà của hắn sẽ chết đói cả.

- Mày đừng có được cho mặt mà không biết xấu hổ!

Sắc mặt tên thuế vụ trầm xuống, phất phất tay, bảy tên đại hán quyền đấm cước đá Trương Hòa một hồi.

Trương Hòa chẳng qua là tiểu hài tử mà thôi, bị quyền đấm cước đá như vậy bị tổn thương không đứng lên được, sau đó ném vào trong một góc.

- Ai dám trốn thuế lậu thuế chính là kết cục này!

Âm thanh của tên thuế vụ băng lãnh nhìn chằm chằm vào đám nữ nhân xanh xao vàng vọt kia. Hắn phải dùng máu và sự thật để chấn nhiếp đám người dám trốn thuế, như vậy công tác của hắn mới tiến hành thuận lợi được.

Những người đang nộp thuế thấy một màn này cũng không có gì, loại chuyện này gặp nhiều thành quen, đã chết lặng rồi.

- Tại sao các người lại ngược đãi trẻ em như vậy?

Đúng lúc này ở bên kia truyền ra âm thanh tức giận.

Tên thuế vụ nhìn qua nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy vài nam nữ trẻ tuổi ăn mặc sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt xem xét cũng không phải người sống sót bình thường đi tới nơi này.

Người mở miệng trách cứ tên thuế vụ mặc áo đỏ, lộ ra vẻ thanh thuần gợi cảm, chính là Ôn Bội San.

Tên thuế vụ tham lam nhìn qua Ôn Bội San, trong tận thế rất nhiều nữ nhân không có dinh dưỡng cho nên xanh xao vàng vọt và gầy yếu, mà Ôn Bội San làn da trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt xinh đẹp thanh thuần như vậy không nhiều lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK