Nhạc Trọng nhìn thấy tinh nhuệ của tam đại thế lực bị đánh tan, trong mắt thoáng hiện hàn quang ra lệnh:
- Động thủ! Theo tôi xông lên, giết sạch bọn chúng!
Dứt lời Nhạc Trọng dẫn theo Bạch Tiểu Thắng, Lý Dĩnh, Bạch Cốt bọn họ hướng tán binh công tới.
Ba ngàn tinh nhuệ Indo tuy rằng vẫn còn có thể chiến đấu, nhưng vì bị tập kích đột ngột nên tách xa nhau, chỉ biết giấu kín sau những vật che chắn nên không cách nào tụ tập lại một chỗ.
Bị những cường giả như Bạch Cốt cùng Bạch Tiểu Thắng công kích, tinh nhuệ tam đại thế lực không ngừng tiêu hao.
Bốn chiếc lôi đình chiến cơ sau một vòng ném bom bắn phá, liền trực tiếp bay vút vào trong mây, không ngừng phóng đạn đạo vào những chiếc xe tăng, xe thiết giáp cùng pháo tự hành, đập nát lực lượng chống cự của quân đội Indo.
Bản Tư Đặc phẫn nộ mang theo vẻ hoảng sợ lớn tiếng rít gào:
- Đáng chết! Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Theo dự tính của Bản Tư Đặc quân đội của bọn hắn có thể trực tiếp giết tới thành thị thế lực của Nhạc Trọng, Nhạc Trọng nhất định sẽ bị đánh hỏng mất, bọn hắn chỉ cần trả giá thương vong nhất định sẽ công phá thành thị, có thể thoải mái đốt phá cướp giật, giết hại Hoa kiều. Nhưng hiện tại bọn hắn đột ngột bị bốn chiếc lôi đình chiến cơ giết ra khiến đội ngũ chết thảm trọng, bộ đội bị phân chia, còn bị Nhạc Trọng dẫn người giết không ít bộ hạ.
Đúng lúc này trên bầu trời, một thân ảnh màu xanh khổng lồ bay vút xuống, hai cánh khẽ vỗ, bổn nguyên lực lượng phát động, từng đạo cơn lốc hóa thành phong nhận bén nhọn bắn thẳng xuống đội ngũ Indo bên dưới.
Bị phong nhận cuồng bạo oanh kích, hơn trăm chiến sĩ Indo lập tức bị chém giết, nơi nơi đều là thi thể cùng phần còn lại của chân tay bị cắt đoạn.
Bản Tư Đặc nhìn tiểu Thanh đang bay lượn trên không, trong mắt thoáng hiện hoảng sợ:
- Biến dị thú tam giai! Làm sao có mãnh thú đáng sợ như vậy? Nhạc Trọng kia rốt cục là ai? Hắn làm sao có thể phục tùng được mãnh thú như thế?
Mỗi con biến dị thú tam giai đều là hung vật đáng sợ, một con tam giai dễ dàng phá hủy một doanh bộ binh. Mà biến dị thú không trung hệ là khó đối phó nhất, tuy rằng lực phòng ngự của chúng không cao lắm nhưng lại có được tốc độ nhanh như quỷ mị, đồng thời có thể bay lượn trên bầu trời, cơ hồ không có vật gì có thể thương tổn được chúng.
Cho dù là Thương Quỷ đứng đầu Cao Thiên Nguyên cũng chỉ có năng lực uy hiếp biến dị thú không trung hệ tam giai, cũng không nhất định đánh trúng được chúng. Về phần những người khác thì càng không cách nào đối kháng được chúng.
Tiểu Thanh cũng không dừng lại quá lâu, không ngừng bay lượn vận dụng lực lượng bổn nguyên tạo thành từng đạo phong nhận thật lớn đem chiến sĩ Indo bên dưới giết chết.
Hai mắt Lai Ni biến thành đỏ đậm, vẻ tiêu sái đã hoàn toàn biến mất không nhìn thấy gì nữa. Hắn chẳng khác gì một con dã thú bị thương nhìn qua Bản Tư Đặc cùng Phổ La Tư lớn tiếng hét:
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trước kia Lai Ni chưa từng gặp qua một sự đả kích nghiêm trọng đến như vậy, hắn cũng không phải là cao thủ quân đội, chỉ luôn dựa vào lực lượng bản thân mà chiến thắng địch nhân, nhưng hiện tại gặp phải binh khí chiến tranh như lôi đình chiến cơ, hắn đã hoàn toàn không còn phương pháp.
Hai người Bản Tư Đặc cùng Phổ La Tư đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm sao mới phải. Bọn hắn cũng không phải nhân tài lĩnh quân, sở dĩ có thể trở thành thủ lĩnh là vì thực lực đủ mạnh mẽ. Đối mặt cục diện hiện tại bọn hắn hoàn toàn không biết nên làm sao ứng phó.
Ngay lúc đám người Lai Ni còn đang do dự, chiến cuộc đã xảy ra biến hóa cực lớn. Theo Nhạc Trọng suất lĩnh, nhóm tiến hóa giả liên tục ra tay, lập tức giết chết mấy trăm chiến sĩ tinh nhuệ Indo, những người bản địa khác chợt hỏng mất, điên cuồng bỏ chạy về phía sau.
Ý chí chiến đấu của người bản địa không mạnh, kỹ năng yếu, trang bị kém, sức chiến đấu cũng kém. Không thể so sánh với tinh nhuệ của Thiên Đường thần quốc cùng tinh nhuệ của Đại Thái đế quốc mà Nhạc Trọng từng gặp qua. Bọn hắn chỉ biết giết hại bình dân, sau khi bị giết mấy trăm người lập tức hỏng mất, bị đánh tơi bời, bỏ chạy tứ tán.
Nhạc Trọng nhìn đám người kia bỏ chạy trong mắt cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ tới đám người kia lại bị tan vỡ nhanh chóng tới như vậy, liền nắm bắt cơ hội xung phong quát:
- Giết!
Nhóm cao thủ Bạch Tiểu Thắng theo sát phía sau hắn truy giết tàn binh, đám người kia chỉ biết điên cuồng kêu khóc chạy trốn, còn có người trực tiếp quỳ xuống đầu hàng, nhưng bị nhóm cao thủ đã giết đỏ mắt trực tiếp chém giết.
Bản Tư Đặc trầm giọng nói:
- Tôi đi tổ chức chống cự trước, các người nhanh chóng nghiên cứu đối sách đi!
- Tên ngu xuẩn! Quả nhiên là một nông dân ngu xuẩn! Ngay thời điểm này còn muốn chống cự, hiện tại chạy trốn mới là thượng sách. Nhưng cũng tốt, có tên ngu xuẩn kia ngăn cản như vậy chúng ta càng dễ chạy trốn!
Trong lòng Lai Ni cười lạnh, vẻ mặt chân thành nói:
- Bản Tư Đặc, vậy nhờ ông. Chúng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp đánh bại bọn hắn!
Bản Tư Đặc gật gật đầu nhanh chóng chạy ra trung tâm chỉ huy.
Bản Tư Đặc vừa đi, Lai Ni cùng Phổ La Tư liền bắt đầu truyền lệnh tập kết bộ đội, việc bọn hắn có thể làm chính là nhanh chóng rút lui khỏi nơi này. Mặc dù đội ngũ không chịu nổi một kích của Nhạc Trọng, nhưng chống lại những thế lực bản thổ khác vẫn là chiến sĩ hung hãn, đều là tài nguyên quý giá.
Bản Tư Đặc vừa rời khỏi trung tâm chỉ huy không lâu, một gã quan quân liền hốt hoảng chạy tới lớn tiếng nói:
- Bệ hạ, Bản Tư Đặc đã mang theo bộ hạ tâm phúc bỏ trốn rồi!
- Cái gì! Tên vương bát đản chết tiệt kia thế nhưng bỏ trốn!
Lai Ni cùng Phổ La Tư bị tin tức này làm giận dữ cơ hồ hộc máu, Bản Tư Đặc bỏ trốn chẳng khác gì lưu lại bọn hắn đối chiến ngay mặt với bộ đội của Nhạc Trọng.
Lai Ni thất kinh truyền mệnh lệnh:
- Triệt! Mau triệt! Truyền mệnh lệnh của ta, mọi người lập tức lui lại!
Vừa truyền ra mệnh lệnh, Lai Ni cùng Phổ La Tư mang theo mấy chục tên tâm phúc trong trung tâm chỉ huy bỏ lại đại bộ đội trực tiếp chạy trốn.
Lai Ni vừa hạ lệnh, quân đội Indo hoàn toàn hỏng mất, nơi nơi đều là tàn binh điên cuồng bỏ chạy, không đánh mà tan.
Hơn bốn trăm chiến sĩ dưới trướng Nhạc Trọng càng đánh càng hăng, điên cuồng đuổi giết kẻ địch. Đám chiến sĩ này nếu phải đánh ngược gió thì dễ dàng sụp đổ, nhưng chỉ cần đánh thuận gió liền biến thành dũng sĩ, hơn nữa bọn hắn đều đã trở thành cường hóa giả, tố chất thân thể đã mạnh mẽ, muốn liệp sát quân đội Indo đã hoảng loạn cực kỳ dễ dàng.
Nhạc Trọng mang theo bốn trăm bộ hạ một đường đuổi giết, giết chết hơn ba ngàn người, bắt tù binh không ít.
Nhạc Trọng được thế không buông tha tiếp tục mang binh đánh thẳng vào ủy ban cách mạng Indo ở gần nhất.
Ủy ban chiếm cứ một huyện thành, ở ngoài thị trấn chỉ có một tầng hàng rào gỗ vờn quanh, ngoài ra không có tường thành hay sông đào bảo hộ, về phần công sự hoàn toàn không có.