Đúng lúc này ở bên cạnh có giọng nói vang lên, Lưu Mạn Ngọc quay đầu nhìn lại thf nhìn thấy Nhạc Trọng từ phía sau bước tới, đi theo phía sau là năm tên thành viên Hắc Thánh Hội.
Lưu Mạn Ngọc nhìn thấy Nhạc Trọng thì sắc mặt biến đổi, trong nội tâm thoáng cái xuất hiện vô số ý niệm trong đầu. Khí chất biến đổi trở nên vô cùng đoan trang, nói:
- Anh là ai?
Lưu Mạn Ngọc là nữ nhân vô cùng đáng sợ. Trong biệt thự này cao thủ rất nhiều, trong đó cao thủ tứ giai có hơn ba mươi tên. Đội hình cường đại như thế nhưng mà Nhạc Trọng vô thanh vô tức tiềm hành tới đây, nàng có lịch duyệt phong phú cho nên biết rõ Nhạc Trọng không đơn giản.
Nhạc Trọng hai mắt như điện, hắn giống như quốc vương cao cao tại thương nhìn qua nữ nhân tâm như rắn rết trước mặt.
- Hắc Quả Phụ Lưu Mạn Ngọc, chính là người khống chế Địa Hạ Thành số 67 này, ngươi đã mang vô số nô lệ từ xóm nghèo đi bán đúng không?
Sắc mặt Lưu Mạn Ngọc biến hóa mấy lần, bỗng nhiên hiện ra bộ dáng vô cùng thê thảm, điềm đạm đáng yêu nói:
- Không phải tôi! Là cấp trên bức tôi làm! Tôi chỉ là con rối của bọn họ, là đồ chơi mà thôi. Tôi căn bản không nắm giữ được vận mệnh của mình, cũng không cách nào trái lời của bọn họ.
Hành động của Lưu Mạn Ngọc quả thực có khả năng nhận được giải Oscar về diễn xuất, vào thời khắc này ai nhìn nàng cũng cảm thấy nàng như bị bức bách, là con gái vô lực phản kháng mà thôi, làm lòng người trìu mến. Trên thực tế chính bằng loại hành động thay đổi khí chất liên tục này, Lưu Mạn Ngọc mới có thể mê đảo được lão già mũi to kia, trải qua vô số lục đục từ trong rất nhiều nữ nô trổ hết tài năng cuối cùng nhất chấp chưởng quyền hành một phương.
Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra thần thái tán thưởng:
- Lợi hại, biểu lộ thật đáng thương nha. Nếu như không phải ngay từ đầu tôi nhìn thấy cô ném đám người kia cho chó ăn, tôi còn không nhận ra cô là nữ nhân độc ác như thế đấy. Thật sự là lợi hại, hành động xuất thần nhập hóa, diễn xuất quá đỉnh.
Lưu Mạn Ngọc nếu ở địa cầu trước tận thế chắc chắn sẽ là diễn viên nổi tiếng thế giới đấy. Phải biết rằng nữ nhân này vì sống sót có thể diễn xuất ra đủ loại nhân vật. Một khi bị lão già mũi to kia khám phá ra nàng cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Dưới áp lực khủng bố như thế nàng làm mọi thứ vì mình.
Bỗng nhiên lúc này sau lưng Nhạc Trọng có hai tên cao thủ tứ giai mang theo kính râm đâm một đao vào lưng của Nhạc Trọng, muốn diệt Nhạc Trọng.
- Muốn giết tao sao? Bọn mày còn quá yếu!
Nhạc Trọng cười nhạt một tiếng, hắn cũng không quay đầu nhìn lại, tiện tay vỗ thân thể hai tên nam tử mặc âu phục mang kính râm này bay đi như con ruồi.
Trong một chớp mắt hai tên cao thủ tứ giai này nổ tung, thân thể trực tiếp nát bấy máu tươi bắn ra tung tóe.
- Cường giả lục giai!
Nhìn thấy Nhạc Trọng hời hợt vô cùng hung tàn đánh nát thân thể hai tên cao thủ tứ giai, cao thủ trong biệt thự bị chấn nhiếp, sắc mặt mỗi người hoảng hốt, căn bản không dám ra tay. Đồng thời một đại danh từ vô địch tuyệt đối bao phủ nội tâm của bọn họ.
Trong quân kháng chiến ở Già La tinh này, mạnh nhất cũng chỉ là cường giả lục giai mà thôi. Quân kháng chiến nhân loại cả Già La tinh cũng chỉ có ba tên cường giả lục giai, được xưng tam vương. Chính là ba thủ lĩnh tối cao của quân kháng chiến Già La Tinh.
Cường giả lục giai trong quân kháng chiến là đại danh từ vô địch, không có người nào nguyện ý chiến đấu với Nhạc Trọng để tìm chết.
Sắc mặt Lưu Mạn Ngọc bỗng nhiên biến đổi, thoáng cái quỳ rạp trên mặt đất, lộ ra bộ dáng cung kính, đồng thời dốc sức liều mạng hiển lộ giá trị của mình.
- Thì ra ngài là cường giả lục giai vĩ đại. Đại nhân, thỉnh nhận lấy tôi, để cho tôi làm nô lệ của ngài. Tôi có thể văn có thể võ, có thể giúp ngài quản lý một tòa thành thị, cũng có thể dạy dỗ ra nữ nô xuất sắc, tôi còn tinh thông đủ loại bí thuật phòng the, có thể khiến ngài hưởng thụ vô cùng. Tôi còn có thể giúp ngài thu phụ Địa Hạ Thành số 67 này. Xin ngài thu tôi làm nô lệ đi, cho dù làm chó cái của ngài tôi cũng nguyện ý.
Lưu Mạn Ngọc biết rõ ràng, nàng ở trước mặt cường giả lục giai chỉ là con sâu cái kiến. Nhạc Trọng muốn giết nàng thì không ai giữ được nàng. Nàng chỉ có thể cầu xin Nhạc Trọng tha thứ, đả động Nhạc Trọng mới có thể sống sót.
Nhạc Trọng khẽ cười trực tiếp khen ngợi.
- Thức thời, thông minh, năng lực xuất chúng, tôi đã từng nhìn thấy qua vô số nữ nhân, năng lực dung mạo của cô có thể xếp vào top 50 đấy.
Nghe được Nhạc Trọng tán thưởng, trong lòng Lưu Mạn Ngọc vui vẻ, xuất hiện một tia hy vọng, nhưng mà Nhạc Trọng nói câu tiếp theo làm nàng rơi vào địa ngục.
- Thế nhưng mà tính tình của cô quá độc ác, dã tâm quá lớn. Bởi vì cô mà có không biết bao nhiêu người phải chết, có không biết bao nhiêu người cửa nát nhà tan. Tội không thể tha, cô nên đi vào cho con chó bảo bối của cô ăn đi.
Nhạc Trọng nói xong, vung tay lên, một đạo vòi rồng cuốn lấy Lưu Mạn Ngọc bay vào trong lồng con chó biến dị hung tàn.
Trong nháy mắt Lưu Mạn Ngọc đã rơi vào trong cái lồng chó biến dị hung tàn kia.
Con chó biến dị hung tàn vừa ăn thịt người nhìn qua Lưu Mạn Ngọc, trong mắt hiện ra hào quang hung tàn, thoáng cái trực tiếp nhào đầu qua phía Lưu Mạn Ngọc, mở miệng máu của nó ra cắn vào thân thể của Lưu Mạn Ngọc.
Trong mắt Lưu Mạn Ngọc hiện ra thần thái tuyệt vọng, âm thanh thảm thiết vang vọng:
- Không muốn, con ngoan, tao là mụ mụ của mày, không muốn, không nên ăn tao! ! Ah! ! Cứu mạng! Cứu mạng ah! ! !
Không bao lâu nữ nhân độc ác này bị con chó của nàng nuôi nuốt vào trong bụng.
Sau khi con chó biến dị ăn sạch Lưu Mạn Ngọc thì Nhạc Trọng lấy một thanh pháp hạt bắn nát đầu con chó biến dị này.
Nhạc Trọng nhìn quét qua đám cường giả tứ giai mặc âu phục đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đứng ở bên cạnh và lạnh lùng nói
- Các người thần phục tôi hay là chết?
Những tên cường giả tứ giai mặc âu phục này cung kính quỳ trước mặt Nhạc Trọng, nói:
- Nguyện ra sức vì đại nhân!
Trong Địa Hạ Thành này thập phần hỗn loạn, cường giả vi tôn. Một tên cường giả lục giai có thể quét ngang toàn bộ Địa Hạ Thành số 67, bọn họ đi theo cao thủ lục giai cũng là một loại vinh quang.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Tốt! Đứng lên đi.
Một tên cường giả tứ giai đưa ra đề nghị:
- Đại nhân, tôi biết rõ nơi cao tầng Địa Hạ Thành số 67 này ở lại, xin cho tôi dẫn đường cho ngài.
Nhạc Trọng nói:
- Tốt! Anh tên là gì?
Tên cường giả áo đen nói:
- Tôi là Vương Nhân!
Nhạc Trọng nói:
- Vương Nhân, anh dẫn đường cho tôi, tôi sẽ nhớ kỹ công lao này.
Vương Nhân mừng rỡ trong lòng, cung kính nói:
- Tạ đại nhân!
Được Vương Nhân dẫn dắt, Nhạc Trọng trực tiếp đi tới một biệt thự, tiến vào vị trí cao tầng của Địa Hạ Thành số 67 này đang sinh sống.
Trong một căn biệt thự, một tên nam tử khôi ngô trên mặt có vết sẹo chém ngang đang nhìn qua võ đài tàn khốc.