- Đáng chết, hắn vậy mà thu phục được thành phố Tân Tề!
- Đây chính là hi thành phố Tân Tề có hơn hai trăm vạn tang thi mà bị hắn thu phục? Hắn còn là người sao?
"..."
Nghe được tin tức Nhạc Trọng thu phục thành phố Tân Tề, những kẻ mang theo dị tâm trong thế lực của hắn lập tức chết tâm. Bọn họ cũng không biết chủ lực trong thành phố Tân Tề đã bị Nhạc Trọng một đêm tiêu diệt quá nửa. Vừa nghe được Nhạc Trọng thu phục thành phố Tân Tề. Trong lòng bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu để cho Nhạc Trọng thắng lợi như thế, Nhạc Trọng thống trị sẽ càng ngày càng vững chắc. Không ai có thể dao động địa vị thống trị của hắn. Những người sống sót bình thường trong thế lực của hắn càng thêm vui vẻ.
Theo thời gian chuyển dời, từng chủ lực các nơi của Nhạc Trọng điều đến thành phố Tân Tề. Tại thành phố Tân Tề cũng có một chi tinh nhuệ hơn một vạn người đang đóng ở đây.
Số lượng tinh nhuệ một vạn quân này cũng không phải tráng đinh được tạo thành, bọn họ mỗi người đều trải qua chiến tranh. Giết qua người, nhìn thấy huyết, cũng giết qua tang thi.
Một chi quân đội tinh nhuệ của Nhạc Trọng nắm giữ trong tay Quảng Tây, Thái Lan, cho dù trăm vạn tang thi cũng tiêu diệt được.
Trong gian phòng hội nghị, rất nhiều doanh trưởng, đoàn trưởng hội tụ cùng một chỗ. Nhạc Trọng ngồi trong phòng chủ trì hội nghị.
Nhạc Trọng nhìn Hồ Nghị và trực tiếp hỏi:
- Lúc này triệu tập mọi người tới đây, là vì sắp tiến hành chiến dịp chiếm Nghiêm Châu. Hồ Nghị, đệ nhất doanh của thành phố Quý Trữ còn khí lực không?
Hồ Nghị đệ nhất doanh với tư cách là doanh cơ giới hóa của Nhạc Trọng chính là thanh đao nhọn, liên tục tiến hành công chiếm các huyện, cướp lấy thành phố Tân Tề, cường độ chiến đấu không nhỏ, chiến sĩ nhân loại cũng không phải là tang thi. Bọn họ cũng biết mệt mỏi, không cách nào như tang thi tiếp tục chiến đấu mãi.
Hồ Nghị vẻ mặt tự tin lớn tiếng nói:
- Có! Đệ nhất doanh chúng tôi nguyện ý làm tiên phong công chiếm Nghiêm Châu!
Trải qua chiến đấu không ngừng. Hồ Nghị thống soái đệ nhất doanh sức chiến đấu đã cực kỳ cường hoành, đồng thời đệ nhất doanh trên thực tế đã mở rộng biến thành một chi quân doanh hơn vạn người, đây mới là nguyên nhân Hồ Nghị tin tưởng.
Sài Tử Thương lớn tiếng nói:
- Đệ nhất doanh đánh hạ thành phố Tân Tề, có lẽ cũng nên nghỉ ngơi và hồi phục một thời gian. Thủ lĩnh, đệ ngũ doanh của thành phố Quý Trữ chúng tôi nguyện ý làm xung phong, công chiếm Nghiêm Châu.
Trần Thăng Cương cũng thập phần tích cực thỉnh chiến:
- Thủ lĩnh! Bát doanh chúng tôi cũng nguyện ý làm xung phong, xương cốt sắp lỏng rồi! Để cho bát doanh chúng tôi tiên phong, vì ngài đánh hạ Nghiêm Châu!
- Thủ lĩnh!Chúng ta cửu doanh chúng tôi sẽ đánh Nghiêm Châu!
"..."
Từng tên doanh trưởng tích cức nhìn qua Nhạc Trọng thỉnh chiến.
Thế lực của Nhạc Trọng rất nặng quân công, chỉ cần có quân công mới có thể thăng quan, mở rộng bộ đội, đạt được lính, vũ khí trang bị tiếp tế. Không ít doanh trưởng, đoàn trưởng cũng biết, Hồ Nghị với tư cách chủ lực cướp lấy thành phố Tân Tề, đã xác định là quân đoàn mở rộng sau chiến dịch Nghiêm Châu. Lúc này đây sau chiến dịch Nghiêm Châu thì không biết có thêm bao nhiêu đoàn trưởng, liên trưởng thậm chí là sư trưởng.
Bởi vậy tất cả đại bộ đội người tranh giành tiền đồ của mình và tranh thủ tương lai cho thủ hạ.
- Đây mới là quân đội tốt.
Ở trong góc phòng hội nghị, Trần Thắng Dũng nhìn thấy nhiều người liên tục xung phong thỉnh chiến thì cảm khái.
Ở trong tận thế, rất nhiều thế lực lớn phân thành vô số thế lực nhỏ, những thế lực nhỏ này âm thầm đấu nhau, thời điểm làm nhiệm vụ đều nghĩ làm thế nào bảo tồn thực lực, chọn nhẹ sợ nặng. Nhạc Trọng tại Thái Lan thì Hoa Hưng Hội bên kia cũng có bộ dáng này. Trong thế lực Trần Thắng Dũng lúc trước cũng có không ít thủ hạ khi nhận nhiệm vụ và liên tục né tránh hoặc lãng tránh và không muốn làm việc.
Nhạc Trọng nhìn mọi người anh dũng tranh giành tiên phòng thì vui mừng, ra lệnh:
- Tốt! Một trận chiến này đệ nhất doanh, tứ doanh, bát doanh, cửu doanh làm tiên phong chủ công Nghiêm Châu. Ngũ doanh thủ Kỳ Sơn, thập nhất doanh thủ chân núi, quân đoàn ba thủ Hạc Sơn, quân dự bị chờ lệnh. Chờ mệnh lệnh!
Nhạc Trọng nhìn chung quanh một vòng hết sức nghiêm túc nói:
- Một trận chiến này! Chúng ta chỉ được thắng không được bại!
- Vâng!
Trong phòng hội nghị chư tướng đều nhịp nói ra.
Nhận được lệnh của Nhạc Trọng và từng chi quân đội hành động, đi vào trong vị trí của mình.
Nhạc Trọng thì ở trong phòng hội nghị nhìn qua một quan quân.
- Tình huống bây giờ như thế nào đây?
Tên quan quân kia ứng một tiếng lập tức chỉ một màn hình:
- Vâng! Thủ lĩnh! Hiện tại có vô số thi đàn nhỏ di động tới hướng Nghiêm Châu. Thỉnh ngài xem!
Nhạc Trọng nhìn qua màn hình và nhíu mày.
Từ biểu hiện trên màn hình, một cổ thi đàn đang hướng qua hướng của Nghiêm Châu di động. Những thi đàn bị bão tuyết thổi tan ở thành phố Tân Tề, Nghiêm Châu đang tụ tập.
Mấy vạn tang thi chỉ là số ít, nhiều thì mười vạn đang tiến tới Nghiêm Châu, một khi những thi đoàn này hoàn toàn tụ tập ở Nghiêm Châu, vậy thì Nghiêm Châu sẽ hội tụ hơn ba trăm vạn tang thi, biến thành thành lũy khó công phá.
Nhạc Trọng hiện tại chỉ có một vạn quân, vũ khí đạn dược tất cả đều thiếu, muốn chính diện công phá Nghiêm Châu căn bản chính là chuyện hoang đường viễn vông.
Chính vì nguyên nhân này, Nhạc Trọng mới không thể không điều động chủ lực cường công Nghiêm Châu, muốn vượt lên tiêu diệt Nghiêm Châu. Có thể là do tiến công thành phố Tân Tề cộng thêm nghỉ ngơi chín ngày khôi phục, ở trong Nghiêm Châu này đã tụ tập hơn bốn mươi vạn tang thi tiến hóa, hơn nữa số lượng tang thi mỗi ngày tăng lên vài vạn, mười vạn.
Tên quan quân nhìn qua Nhạc Trọng giải thích nói:
- Dựa theo tình huống bây giờ mà suy tính! Tiếp qua ba ngày,ba thi đàn tiến vào trong thành phố Nghiêm Châu. Một khi ba cổ thi đàn này tiến vào thành phố Nghiêm Châu, tang thi của Nghiêm Châu vượt qua trăm vạn.
Nhạc Trọng nhìn màn hình và nói thầm.
- Phải trong vòng ba ngày đánh hạ nội thành Nghiêm Châu, ít nhất cũng phải tiêu diệt tang thi chữ Z trong thành phố.
Nhạc Trọng đem quyền chỉ huy giao ra sau đó rời phòng hội nghị, đột nhiên lúc này trong lòng Nhạc Trọng sinh ra dự cảm kỳ dị và nhìn qua bầu trời, trông thấy một con Thanh Vũ Ưng cấp hai từ trên trời lao xuống, đồng thời Thanh Vũ Ưng cấp hai mang theo một chiếc trực thăng vũ trang và một trực thăng vận tải lớn.
- Tiểu Thanh!
Nhạc Trọng nhìn thấy Thanh Vũ Ưng cấp hai thì trong mắt hiện ra thần sắc vui mừng, chợt lớn tiếng ra lệnh:
- Không cho phép nã pháo!
Dưới lệnh của Nhạc Trọng thì tất cả không binh muốn nã pháo mặc cho con chim khổng lồ và tụực thăng lao xuống.
Tiểu Thanh vừa hạ xuống đất chợt thân mật cọ cọ vào trán của Nhạc Trọng.
- Tốt! Tốt! Đây là cho mày!
Nhạc Trọng nhìn thấy Tiểu Thanh trên mặt hiện ra thần sắc vui mừng và đem tinh hạch cấp hai, cấp ba ném cho Tiểu Thanh.