Phúc Tỉnh Bản Vô cắn răng một cái kiên trì giơ cờ trắng đi qua cứ điểm mà Dã Lang Tổ đang đóng giữ.
Hai gã chiến sĩ nhanh chóng từ trong cứ điểm đi ra mang Phúc Tỉnh Bản Vô đưa tới trước mặt cao tầng Dã Lang Tổ Hòa Cảnh Tín Ngạn.
Hòa Cảnh Tín Ngạn cầm một thanh lợi nhận chỉa cái mũi nhọn vào cổ của Phúc Tỉnh Bản Vô và nói:
- Mày là người nào?
Phúc Tỉnh Bản Vô nhìn qua Hòa Cảnh Tín Ngạn sát khí đằng đằng và sắc mặt tái nhợt âm thanh run rẩy nói ra:
- Tôi là Phúc Tỉnh Bản Vô. Là sứ giả Nhạc Trọng đại nhân đóng quân bên ngoài phái vào.
Tuy Phúc Tỉnh Bản Vô dáng người khôi ngô, vô cùng hùng tráng, có thể dễ dàng chém giết tang thi, nhưng mà hắn là người vô cùng nhát gan. Lúc này hắn thân ở trong Dã Lang Tổ cho nên sợ hãi tới cực điểm, sợ không cẩn thận sẽ bị Hòa Cảnh Tín Ngạn giết chết tại chỗ.
Hòa Cảnh Tín Ngạn nhướng mày nói:
- Nhạc Trọng? Hắn là người Trung Quốc?
Phúc Tỉnh Bản Vô dưới tuyệt vọng lập tức khuếch đại thực lực của Nhạc Trọng:
- Vâng! Hắn là người Trung Quốc, nhưng mà hắn có được ba ngàn chiến sĩ tinh nhuệ. Còn có hai mươi trực thăng vũ trang. Thiên Đường Thần Quốc cùng Cao Thiên Nguyên đã bị hắn đánh bại, cho dù là sáu quỷ thần của Cao Thiên Nguyên cũng bị hắn giết hai, tù binh một, Cao Thiên Nguyên nhẫn quỷ Thiên Cung Anh hiện tại đã thành tù binh của thủ lĩnh Nhạc Trọng.
- Anh thấy vài chiếc trực thăng vũ trang trên cao và quân bên ngoài là bộ hạ của hắn đây. Những trực thăng vũ trang này là chiến cơ lôi đình, là vũ khí chiến tranh khoa học kỹ thuật tiên tiến. Mỗi một khung đều có uy lực phá hủy thành thị ở chiên đám trực thăng này có bom, đạn lửa, tạc đạn, một khi các người phản kháng, hắn sẽ hạ lệnh cho một quả bom vào khu vực này. Đến lúc đó các người đều chết. Xem trên phân thượng chúng ta là người Nhật Bản, tôi toàn lực khuyên can Nhạc Trọng đại nhân, lúc này mới không thả bom vào tron khu biệt thự này. Hơn nữa xung phong nhận việc trở thành sứ giả đi tới đây.
Phúc Tỉnh Bản Vô vừa khuếch đại thực lực của Nhạc Trọng và không ngừng thiếp vàng lên mặt của mình. Hy vọng có thể từ trong tay Hòa Cảnh Tín Ngạn tránh được một kiếp.
Thực lực của Nhạc Trọng càng mạnh thì Phúc Tỉnh Bản Vô sẽ càng an toàn, Phúc Tỉnh Bản Vô cũng tin tường điểm này mới gia nhập thế lực cường đại của Nhạc Trọng.
Nghe được Phúc Tỉnh Bản Vô nói vậy thì trên mặt Hòa Cảnh Tín Ngạn không thay đổi, nhưng mà trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn:
- Quả nhiên Cao Thiên Nguyên bị bọn chúng đánh bại! Ngay cả quỷ thần cũng bị bắt làm tù binh.
Hòa Cảnh Tín Ngạn cũng không phải một cao tầng bình thường của Dã Lang Tổ. Mà là lão đại xếp thứ hai trong Dã Lang Tổ. Nắm giữ quyền thế to lớn. Hắn biết rõ rất nhiều tình báo mà tổ viên không biết. Cao Thiên Nguyên xếp đặt thiết kế phục kích Thiên Đường Thần Quốc thì hắn cũng rõ ràng, lúc này quân đội Nhạc Trọng cũng tiến vào Dã Lang thành, hắn có thể nghĩ ra thực lực của Nhạc Trọng kinh khủng bực nào.
Trên bầu trời còn có bốn chiến cơ lôi đình là binh khí chiến tranh hung mãnh tuyệt luân của Thiên Đường Thần Quốc nghiên cứu chế tạo ra, dưới công kích của chúng thì chút công sự của Dã Lang Tổ giống như bã đậu vậy, đẩy cái là ngã.
Hòa Cảnh Tín Ngạn thoáng cái bắt lấy áo của Phúc Tỉnh Bản Vô và nhỏ giọng nói:
- Nhạc Trọng khai ra điều kiện đi!
Tron lòng Phúc Tỉnh Bản Vô đại định, biết rõ cao tầng Dã Lang Tổ trước mặt đã có tâm đầu hàng. Hắn vội vàng cẩn thận nói:
- Nhạc Trọng đại nhân bảo các người đầu hàng vô điều kiện. Hắn sẽ bảo đảm các người và người thân không bị xâm hại!
- Chút điểm ấy? Không có chỗ tốt gì sao?
Hòa Cảnh Tín Ngạn nhướng mày tiếp tục ép hỏi. Nhìn thấy điều kiện hà khắc như vậy hắn cũng biết Nhạc Trọng có thành ý chiêu hàng, nhưng mà hắn còn hy vọng có thể đạt được chỗ tốt.
Phúc Tỉnh Bản Vô chớp mắt vui như nở hoa, lập tức nói:
- Tín Ngạn đại nhân, Nhạc Trọng đại nhân là người có công sẽ thưởng, có tội sẽ phạt, thưởng phạt phân minh, Chỉ cần ngài lập công cho Nhạc Trọng đại nhân thì chỗ tốt sẽ không ít đâu.
Phúc Tỉnh Bản Vô không biết thân phận của Hòa Cảnh Tín Ngạn, cũng chỉ có thể tin tưởng là Hòa Cảnh Tín Ngạn sẽ đầu hàng.
Hòa Cảnh Tín Ngạn chần chờ một hồi đột nhiên hỏi:
- Cũng đúng! Chỉ cần tôi lập công huân, tự nhiên có thể đạt được phong thưởng của hắn. Đúng rồi, Nhạc Trọng đại nhân rất ưa thích mỹ nữ?
Phúc Tỉnh Bản Vô suy nghĩ một hồi thầm nghĩ đi theo bên người của Nhạc Trọng là Tỉnh Điền Kinh Tử cùng tiểu loli Diêu Diêu, sau đó lập tức gật đầu với Hòa Cảnh Tín Ngạn, sau đó lại nói thêm một câu:
- Nhạc Trọng đại nhân chỉ thích mỹ nữ đỉnh cấp.
Đại bộ phận nam nhân đều ưa thích mỹ nữ đỉnh cấp, Phúc Tỉnh Bản Vô cũng từ góc độ này mà suy đoán.
Hòa Cảnh Tín Ngạn thở dài một hơi, gương mặt giãn ra, nói:
- Tốt!
Phúc Tỉnh Bản Vô kiên trì nói ra:
- Hòa Cảnh đại nhân, hiện tại trọng yếu nhất là hoàn thành bàn giao của Nhạc Trọng đại nhân đã. Nhạc Trọng đại nhân cũng không phải là người nhẫn nại tốt, nếu như kéo dài thì chỉ sợ nơi này biến thành bình địa.
Hòa Cảnh Tín Ngạn chuyển đổi bộ mặt thập phần nhiệt tình nói:
- Tốt! Anh đi theo tôi!
Trên đường đi, rất nhiều thủ vệ Dã Lang Tổ đều nhìn thấy Hòa Cảnh Tín Ngạn và Phúc Tỉnh Bản Vô, trong lòng bọn họ đều buông lỏng. Dù sao ai cũng không muốn không công chịu chết, rất nhiều người đều hoan nghênh đầu hàng Nhạc Trọng.
Dưới sự dẫn dắt của Hòa Cảnh Tín Ngạn thì Phúc Tỉnh Bản Vô đi vào trong một khu biệt thự xa hoa.
- Anh là ai?
Một gã nam tử trung niên thân cao một mét sáu mặc kimono, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Phúc Tỉnh Bản Vô âm thanh lạnh lùng nói.
Nam tử trung niên đôi mắt hung ác này chính là tổ trưởng Dã Lang Tổ trai Trai Đằng Nguyên. Bản thân hắn là người cường hóa cấp 15. Với tư cách thủ lĩnh một thế lực, hắn có thể cho bộ hạ bắt các loại tang thi đưa tới, sau đó hắn nhẹ nhàng đồ sát. Cho nên lúc này hắn mới tăng lên cấp 15, thực lực bản thân hắn không mạnh.
Cho dù là trong tận thế, thủ lĩnh rất nhiều thế lực lớn cũng không phải người thực lực mạnh mẽ, mà là rất nhiều người bình thường nắm giữ quyền lực.
Phúc Tỉnh Bản Vô bị khí thế thượng vị giả của Trai Đằng Nguyên làm chấn động và lui ra phía sau:
- Tôi là Phúc Tỉnh Bản Vô. Tổ trưởng Trai Đằng Nguyên, tôi là sứ giả của Nhạc Trọng đại nhân phái tới. Nhạc Trọng đại nhân bảo tôi nói ngài đầu hàng vô điều kiện. Hắn có thể cam đoan ngài và bộ hạ được an toàn. Nếu như ngài không đầu hàng, hắn sẽ cho đại quân tấn công vào đây, trực tiếp san bằng nơi này, gà chó không tha.
Trai Đằng Nguyên nhíu mày và lạnh lùng nói:
- Nhạc Trọng, hắn là người Trung Quốc?
Trong lòng Phúc Tỉnh Bản Vô sinh ra dự cảm xấu:
- Vâng!
Trong mắt Trai Đằng Nguyên hiện ra hung quang và vô cùng dữ ơợn nói:
- Bảo tao đầu hàng người Trung Quốc? Đầu hàng đám heo mọi đó à? Đầu của mày có phải bị hư rồi không? Mày có phải là con cháu của dân tộc Đại Hòa không? Mày làm chó của thằng người Hoa, ra sức cho con heo đó, đúng là sỉ nhục của đế quốc Nhật Bản. Dã Lang Tổ tuyệt đối không đầu hàng người Trung Quốc, Dã Lang Tổ từ trên xuống dưới thà chết cũng không đầu hàng đám Trung Quốc. Tín Ngạn, đi chặt đầu của thằng khốn nạn phản bội Nhật Bản này treo bên ngoài đi.