- Chút nữa là xong rồi!Nếu không có quang thuẫn, cho dù là mình cũng bị trọng thương!
Nhạc Trọng nhớ lại chuyện lúc nãy mà cảm thấy sợ hãi. Nếu như không có quang thuẫn bảo vệ, bản thân của Nhạc Trọng bản trong vụ nổ vừa rồi không chết cũng trọng thương. Hắn tuy đã dự cảm được nguy hiểm và bỏ chạy đi, nhưng mà phạm vi nổ tung do pháo kích quá lớn, hắn mạnh hơn nữa cũng không cách nào trong nháy mắt chạy ra khỏi phạm vi đó được.
Nhạc Trọng một kích phá hủy một chiếc trực thăng vũ trang, dưới trọng pháo oạnh kích mà còn sống sót đi ra ngoài thì bại binh Đại Trung Hoa Đồng Minh hội lập tức sĩ khí tăng lên thật cao, đại lượng bại binh bị Nhạc Trọng thu nạp, hắn rất nhanh thu được khoảng ba trăm bại binh.
Nhưng mà bại binh dù nói thế nào cũng là bại binh, trong ba trăm bại binh này chỉ có một trăm hẩu súng trường, chừng hai ngàn viên đạn. Đồng thời sĩ khí cũng không thế tăng cao.
- Âu Trường Giang, anh dẫn người đi qua bên kia thu nạp bại binh! Tôi đi phá hủy trận địa pháo binh của Vạn Hùng Hội.
Nhạc Trọng trực tiếp nhìn qua Âu Trường Giang ra lệnh.
Trong Vạn Hùng Hội có trọng pháo uy hiếp Dương huyện quá lớn, đạn pháo oanh xuống giống như thiên băng địa liệt, chỗ pháo kích toàn bộ không còn lại gì.
Trong Dương huyện thì tố chất lính của Đại Trung Hoa Đồng Minh hội hoàn toàn quá kém, ngay cả tố chất cũng không ra cái gì. Dù có súng trong tay thì bọn họ vẫn là ô hợp, pháo kích đả kích nghiêm trọng sĩ khí của bọn họ, nếu như Vạn Hùng Hội tiếp tục pháo kích, chỉ sợ sĩ khí không còn và lập tức tan rã ngay lập tức.
Âu Trường Giang nhìn Nhạc Trọng trong nội tâm nhiệt huyết tuôn trào, nói:
- Vâng! Tôi biết rõ! Thủ lĩnh! Tôi tuyệt đối sẽ giữ vững vị trí, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Âu Trường Giang cảm thấy đi theo cường giả như Nhạc Trọng thì cuộc sống sau này chắc chắn sẽ tốt hơn, cho nên hắn vô cùng quả quyết. Hắn ở trong Đại Trung Hoa Đồng Minh hội cũng là một gã nam nhi nhiệt huyết, trước tận thế cũng là trung đội trưởng trong quân. Nhưng mà thủ trưởng của hắn bị trực thăng vũ trang làm hoảng sợ bỏ chạy, vô số bại binh trùng kích, hắn cũng chỉ có thể mang theo huynh đệ của mình bỏ chạy mà thôi, hiện tại đi với Nhạc Trọng thì nhiệt huyết của hắn cũng được nhen nhóm.
Âu Trường Giang lúc này thu nạp bại binh, một bên chỉ huy bộ hạ phân tán những yếu đạo giao thông và cứ điểm hỏa lực.
Nhạc Trọng thoáng cái nhảy ra khỏi tường thành và mang theo bạch cốt đi tới trận địa trọng pháo của Vạn Hùng Hội.
Lúc này Đại Trung Hoa Đồng Minh hội đã tan tác, Vạn Hùng Hội đang không ngừng công kích bại binh, không ngừng có chiến sĩ Đại Trung Hoa Đồng Minh hội chết trong tay của chúng.
- Ồ! Thậm chí còn có người như vậy!
Nhạc Trọng trông thấy có người mang theo binh lính tấn công vào cứ điểm công sự của Vạn Hùng Hội.
Đám chiến sĩ này đã bị giết một nửa, nhưng mà bọn họ vẫn bưu hãn không sợ chết, tử chiến không lùi. Chính một doanh của của bọn họ không ngừng tấn công quân của Vạn Hùng Hội liên tục bại lui.
Bởi vì có những chiến sĩ tinh nhuệ này, Đại Trung Hoa Đồng Minh hội lúc này mới dám ra khỏi thành đánh một trận, nhưng mà đám chiến sĩ còn lại là bao cỏ, trực thăng vũ trang lại quá mức hung mãnh, cho nên bọn họ bị đánh tan tác.
- Đây chính là liên tinh nhuệ! Có thể so với tinh nhuệ dưới trướng của mình. như thu phục được chi quân đội này, mình sẽ có một chi quân lính cường hãn.
Nhạc Trọng nhìn cái kia đại đội con mắt sáng ngời, hướng về bên kia tiến lên
Tuy nhiên bị đánh cho tàn phế, thế nhưng mà bọn họ nòng cốt vẫn còn, tinh thần vẫn còn, chỉ cần bỏ tân binh vào huấn luyện một thời gian ngắn, sau đó lại đánh mấy trận chiến, Nhạc Trọng có thể đào tạo ra một chi tinh nhuệ mới.
Một người bên kia nhắm vào Nhạc Trọng bắn và hét to lên.
- Đclmm! Lại đây! Các huynh đệ, làm chết những tên ngoại quốc vương bát đản này đi!
Trong nháy mắt vô số viên đạn bắn qua phía Nhạc Trọng.
Trước mặt Nhạc Trọng hiện ra vô số viên đạn:
- Đừng nổ súng! Tôi là minh hữu của các người, Nhạc Trọng. Bây giờ tôi xông vào phá hủy trận địa pháo binh của Vạn Hùng Hội. Các ngươi có thể trở về hỏi Âu Trường Giang về tôi, tôi hy vọng chúng ta sau này sẽ kề vai chiến đấu.
Nói xong Nhạc Trọng lập tức quay người nhìn qua hướng của Vạn Hùng Hội và tiến lên. Chỉ thấy chi bộ đội trước mặt rất cảnh giác, trong thời gian ngắn hắn cũng không chắc thu phục được đối phương. Còn không bằng liên thủ giải quyết Vạn Hùng Hội là uy hiếp lớn sau đó so đo sau.
Tên sĩ quan kia nhìn qua bóng lưng của Nhạc Trọng và khẽ cau mày, bất định nói:
- Nhạc Trọng? Chẳng lẽ là thủ lĩnh thành phố Quý Trữ Nhạc Trọng sao? Tại sao hắn ở chỗ này?
Nhạc Trọng quay đầu không lâu thì hơn mười tên chiến sĩ của Vạn Hùng Hội xông qua phía hắn.
Nhạc Trọng như mũi tên xông lên phía rước, bên người có ánh đao rét lạnh hiện ra, hơn mười người Vạn Hùng Hội bị chém thành từng khối.
Nhạc Trọng cùng bạch cốt hai sát thần giết vào trong trận địa của Vạn Hùng Hội và gió tanh mưa máu hiện ra ngoài, không ai có thể chống đở được một kích của bọn họ.
Không đến mười phút, thì có hơn trăm tên chiến sĩ Vạn Hùng Hội trực tiếp chết ở trong tay của Nhạc Trọng cùng bạch cốt, cơ hồ làm cho sĩ khí Vạn Hùng Hội sụp đổ.
Những tên chiến sĩ Vạn Hùng Hội nhìn thấy Nhạc Trọng cùng bạch cốt chợt thì nhượng bộ lui binh và trong mắt tràn ngập sợ hãi, không dám công kích, sợ Nhạc Trọng tiến lên giết bọn họ.
Nhạc Trọng cùng bạch cốt rất nhanh giết vào trong trận địa pháo binh của Vạn Hùng Hội.
Nhạc Trọng tiến tới trận địa pháo binh của Vạn Hùng Hội thì nhìn thấy từng mảnh rét lạnh, nhiệt độ chung quanh cơ thể giảm xuống không độ, nhìn thấy Thượng Quang Băng Tuyết dung nhan tuyệt thế, dáng người gợi cảm của Băng Tuyết Cung.
- Là ai? Nữ nhân quá đẹp!
Nhạc Trọng nhìn thấy Thượng Quan Băng Tuyết thì hai mắt tỏa sáng. Đơn thuần dung nhan cùng dáng người, Thượng Quan Băng Tuyết tuyệt đối là nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Quách Vũ, Trác Nhã Đồng, Tân Giai Nhu, Trữ Vũ Hân... Là những nữ nhân tuyệt sắc, có được dung nhan tuyệt sắc nhưng không thể sánh bằng Thượng Quan Băng Tuyết. Đương nhiên Trần Dao các nàng so với Thượng Quan Băng Tuyết tối đa chỉ kém ở dung mạo một chút mà thôi, đồng dạng là mỹ nhân tuyệt sắc. NHưng mà dáng người lồi lõm của Thượng Quan Băng Tuyết không giống người thường.
Lúc này ở trong trận địa pháo binh, tất cả pháo binh đã biến thành băng điêu, hai chiếc pháo tự hành 122 li cũng đóng băng, chỉ có Thượng Quan Băng Tuyết một người đứng ở đây như tiên tử băng tuyết mà thôi.
Thượng Quan Băng Tuyết cũng nhìn thấy Nhạc Trọng cùng bạch cốt đã đến, trong mắt đẹp của nàng tràn ngập hàn ý, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Nhạc Trọng đi tới.