Diêu Lập Hóa đem năm tên thủ lĩnh của Thái Hưng Hội tụ tập lại và nói chuyện:
- Hội trưởng đã chết! Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tất cả mọi người nên nói một câu đi!
Mộc Hùng vẻ mặt dữ tợn gương mặt có chút vặn vẹo rống lớn lên:
- Chúng ta trở về mang theo những người còn lại liều với Nhạc Trọng.
Mộc Hùng là một người cường hóa cao cấp có bản lĩnh chiến đấu mạnh mẽ, nhưng mà hắn không có đầu óc mà chỉ biết dùng cơ bắp giải quyết vấn đề.
Minh Uy Hợp chau mày trực tiếp bác bỏ:
- Không được! Không có vũ khí đạn dược, cho dù mang nhiều người hơn nữa cũng không thể làm gì được Nhạc Trọng cả.
Bây giờ không phải là cổ đại, chiến thuật biển người trước mặt vũ khí hạng nặng không đủ nhìn. Một cuộc chiến hôm nay Thái Hưng Hội bọn họ chính thức biết được chênh lệch giữa mình và Nhạc Trọng. Không có hỏa lực sung túc, bọn họ cưỡng ép giao chiến với Nhạc Trọng chỉ có con đường chết mà thôi.
Trong mắt Quy Kính hiện ra một tia hàn quang và chậm rãi nói ra:
- Chúng ta bại lần này! Chuyện duy nhất chúng ta cần phải làm chính là dẫn người của mình di động vào trong rừng nhiệt đới.
Quy Kính đề nghị này chính là trực tiếp giải thể Thái Hưng Hội. Lúc này Thái Hưng Hội chiến bại, lương thực sắp tiêu hao hầu như không còn. Bọn họ dẫn người vào trong rừng nhiệt đới còn có đường sinh cơ.
Đương nhiên lựa chọn này vô cùng tàn khốc, lương thực hơn mười vạn nhân khẩu cũng không phải dễ dàng tìm được, mà biến dị thú trong rừng nhiệt đới cũng không phải là đối tượng dễ chọc. Tất cả mọi người biết rõ ràng, một khi Thái Hưng Hội phân liệt, từng người phân tán trong rừng, hơn mười vạn nhân khẩu còn sống được ba vạn đã là không tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng trốn trong trấn sau một hồi bão tuyết là làm mấy ngàn người chết, nếu như đi vào trong rừng nhiệt đới, một hồi bão tuyết chết không biết bao nhiêu người. Trừ phi bọn họ có thể tìm được động lớn tránh rét.
Trần Thư trầm mặc một hồi vẫn lên tiếng bác bỏ.
- Không được, như vậy sẽ chết rất nhiều người! NHững người đó là đồng bào của chúng ta, không dễ dàng buông tha.
Phạm Thiểm vẫn một mực bảo trì trầm mặc và không ngừng suy nghĩ, trong mắt có tinh quang kỳ dị hiện ra.
Quy Kính hỏi ngược lại:
- Lương thực làm sao bây giờ? Anh đi tìm lương thực cho bọn họ sao? Anh có bổn sự tìm được nhiều lương thực như vậy không? Chỉ cần anh cung cấp đủ lương thực thì tôi sẽ ủng hộ anh đấy!
- Anh!
Trần Thư trừng Quy Kính và hừ lạnh không nói gì nữa.
Lương thực chính là vấn đề làm phức tạp Thái Hưng Hội hơn mười vạn nhân khẩu, khó khăn không nhó, nếu không phải vì lương thực khan hiếm, Thái Hưng Hội cũng không có tấn công vào Nhạc Trọng làm cái gì. Nhưng mà bọn họ quá thiếu lương thực.
Vẫn bảo trì trầm mặc Phạm Thiểm đột nhiên đề nghị:
- Chúng ta cùng Nhạc Trọng tiến hành đàm phán, các người thấy thế nào?
Mộc Hùng nghe được cái tên Nhạc Trọng là lập tức nổi trận lôi đình, trầm giọng nói:
- Không được! Tuyệt đối không được! Nhạc Trọng đã đồ sát nhiều đồng bào của chúng ta, là ác ma. Chúng ta không thể nào đàm phán với kẻ như vậy được. Phạm Thiểm, anh chính là phản đồ của Thái Lan, muốn phản bội dân Thái Lan sao?
Quy Kính âm dương quái khí nói ra:
- Vậy hôm nay Thái Hưng Hội chúng ta chiến bại chật vật như vậy, thì ra là có phản đồ.
Minh Uy Hợp vẻ mặt tái nhợt quát:
- Phạm Thiểm, chẳng lẽ anh phụ lòng đồng bào đã chết sao? Chúng ta sao có thể khuất phục quân xâm lược? Anh muốn làm quân bán nước sao?
Trần Thư có chút muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy Mộc Hùng ba người hùng hổ như vậy thì hắn trầm mặc.
Sáu đại thủ lĩnh của Thái Hưng Hội đều là người tiến hóa thực lực cường hoành, cho dù bọn họ trốn vào trong rừng, chỉ cần không gặp những biến dị thú cấp ba hoặc là thú đàn mạnh mẽ sẽ không chết được. Đương nhiên trong rừng không an toàn và thoải mái như trong thành trấn.
Phạm Thiểm sắc mặt không thay đổi cứng rắn nói ra:
- Các người không đồng ý thì thôi.
Diêu Lập Hóa khuyên bảo:
- Tính toán! Tất cả mọi người cũng vì quốc gia và nhân dân.
Đúng lúc này, năm tên quân Thái đột nhiên vẻ mặt lo lắng chạy vào trong phòng hội nghị.
- Thủ lĩnh! Tôi có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Trong phòng hội nghị Quy Kính và các thủ lĩnh khác lập tức chú ý tới chuyện này.
Trong lúc này, hai mắt Diêu Lập Hóa ngưng tụ, nhanh chóng rút khẩu súng ra và bóp cò về phía Mộc Hùng và nhanh chóng phát động kỹ năng cường hoành.
Viên đạn ẩn chứa lực lượng khủng bố bắn vào đầu của Mộc Hùng, làm cho đầu của Mộc Hùng là người tiến hóa cao cấp có một vết đạn.
Ở bên kia Phạm Thiểm tay phải đột nhiên hiện ra dao găm bén nhọn, hắn phát động kỹ năng di động cao tốc cấp hai, hắn giống như ảo ảnh xuất hiện trước người của Minh Uy Hợp, chủy thủ trong tay xuyên qua yết hầu của Minh Uy Hợp.
- Các người muốn làm gì?
Quy Kính cũng là người thân kinh bách chiến, hắn là người tiến hóa cường độ, lực lượng song thuộc tính, hắn vừa sợ vừa giận phát động kỹ năng cấp hai thân thể mai rùa, da thịt của hắn giống như nhiễm lên một tầng mai rùa bảo vệ.
Dưới phòng ngự của thân thể, thân thể Quy Kính thậm chí có thể ngăn cản đạn 25 li mà không bị thương. Đồng thời hắn có lực lượng khổng lồ đánh ra một quyền, trong bảy thủ lĩnh Thái Hưng Hội thì Quy Kính cũng được xếp vào hàng đầu.
Đúng lúc này cửa ra vào có năm tên quân sĩ Thái xông vào, lập tức xông qua phía Quy Kính.
Quy Kính một quyền đánh lên người của một tên quân Thái, tên quân Thái này trúng một quyền vào người và thân thể lập tức bay ngược ra phía sau. Hắn tiện tay hất lên, thi thể tên quân Thái này giống như đạn pháo xông qua phía bốn người kia.
Diêu Lập Hóa lúc này nhìn qua Trần Thư đứng ngây người ở bên cạnh, nói:
- Trần Thư! Mục tiêu của chúng tôi là Quy Kính, Mộc Hùng, Minh Uy Hợp ba người! Cho tương lai của Thái Hưng Hội và hơn mười vạn đồng bào còn sống, thỉnh anh giúp một tay!
Viên đạn này bắn vào tay của Quy Kính, thân thể của hắn xuất hiện lỗ máu, hắn tuy có thân thể cứng như mai rùa, cũng không cách ngăn cản được viên đạn trải qua kỹ năng cường hóa viên đạn chuyên dụng.
Mà thân hình của Phạm Thiểm ở bên kia chớp động, giống như u linh không ngừng xuyên thẳng qua người của Quy Kính bên này, chủy thủ trong tay thỉnh thoảng đâm vào người của Quy Kính, đâm ra từng dấu bạch ngân, nhưng không cách nào pá được thân thể của Quy Kính.
Đối với người tiến hóa nhanh nhẹn thì một đao của bọn họ đâm vào con rùa có phòng ngự giống như xe tăng thì bất lực. Bọn họ vẫn phải bảo trì cảnh giác cao độ, một khi bọn họ bị nười có thực lực cườn hoành và thế lực nào khác bắt được, chỉ cần một kích thì bọn họ bị đối phương tiêu diệt.
Quy Kính nhìn chung quanh phòng hội nghị một lần và phóng ra ngoài cửa, hắn hiện đang suy nghĩ phải ra khỏi nơi này.
Bốn tên quân Thái đang xông qua phía Quy Kính, ý đồ ngăn cản Quy Kính chạy trốn.