Đào Nhạc Ti khẽ cau mày dùng ngữ khí giáo huấn tiểu hài tử nói:
- Chính là bởi vì ngươi làm việc quá mức xung động. Trưởng Lão Hội lo lắng ngươi sẽ bời vì quá mức kích động, lúc này mới giấu diếm ngươi. Hiện tại xem ra, Trưởng Lão Hội chúng ta quyết định một điểm cũng không có sai. Tuyết Lai Na, ngươi vẫn là quá non trẻ.
Trong mắt đại trưởng lão như Đào Nhạc Ti, Tuyết Lai Na chính là một hài tử còn chưa có trưởng thành. Tuy rằng các nàng bởi vì huyết thống, xuất thân, tiềm lực của Đào Nhạc Ti mà phụng nàng làm nữ vương, thế nhưng nàng căn bản không có một chút thực quyền.
Trong mắt Tuyết Lai Na hiện lên một tia hàn quang, dường như nữ vương tràn ngập uy nghiêm ra lệnh:
- Trưởng Lão Hội quyết định? Quá buồn cười. Quyết định của Trưởng Lão Hội mà nữ vương như ta dĩ nhiên lại không biết. Sao còn cần nữ vương này làm gì? Đào Nhạc Ti đại trưởng lão, Đa Lâm đại trưởng lão, ta lấy thân phận nữ vương ra lệnh cho các ngươi lập tức lui ra, chớ để tổn thương bằng hữu của ta, giao giải dược ra đây!
Đào Nhạc Ti khẽ cau mày:
- Nữ vương bệ hạ ngày hôm nay tinh thần hình như không tốt lắm, ngươi dẫn nàng xuống phía dưới nghỉ ngơi.
Thân hình Đa Lâm chợt lóe, trực tiếp xuất hiện ở trước người Tuyết Lai Na, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành nói:
- Nữ vương bệ hạ, đến đây đi, theo ta cùng nhau trở lại nghỉ ngơi cho tốt.
Trong mắt Tuyết Lai Na dị quang chớp động vài cái. Thầm cắn chặt răng, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn Lạc Thanh Thanh ở bên một cái, vô cùng khổ sở nói rằng:
- Xin lỗi, tỷ tỷ!
Tuyết Lai Na chỉ nắm giữ lực lượng tứ giai sơ cấp, mà Đa Lâm đã có lực lượng tứ giai đỉnh phong, hơn nữa Đa Lâm cũng là một gã cường nhân thân kinh bách chiến, Tuyết Lai Na coi như là muốn liều mạng cũng vẫn không phải đối thủ của Đa Lâm.
Lạc Thanh Thanh nhìn Tuyết Lai Na thản nhiên nói:
- Chuyện này không liên quan tới ngươi, là do ta sơ ý.
Lạc Thanh Thanh thế nào cũng không có nghĩ đến, vị nữ vương Tuyết Lai Na này dĩ nhiên ngay cả khống chế thủ hạ cũng đều không làm được. Nàng chính là quá mức tin tưởng nhân phẩm của Tuyết Lai Na, lúc này mới bị bọn người Đào Nhạc Ti trù tính hạ độc, mất đi lực lượng.
Đào Nhạc Ti hướng về phía Lạc Thanh Thanh dịu dàng cười nói:
- Bạo Phong nữ vương bệ hạ, thỉnh ngài yên tâm, chỉ cần ngài không phản kháng, chúng ta sẽ không thương tổn đến ngài.
Lạc Thanh Thanh lạnh như băng nói:
- Các ngươi là muốn đem ta giao cho Kiếm Long vương quốc. Thực sự là vô sỉ, bộ tộc người có cánh dĩ nhiên lại lưu lạc tới trình độ này, lựa chọn cùng đồng minh của các ngươi, xem như ta mù mắt rồi!
Lạc Thanh Thanh cũng là một người lãnh đạo cực kỳ xuất sắc, nàng vừa nhìn thấy cử động kỳ dị của Đào Nhạc Ti, cũng đã suy đoán ra dự định của bọn chúng.
Trên thực tế, nếu là bộ tộc người có cánh không muốn ly khai cố thổ, trải qua những ngày sinh hoạt trôi giạt khấp nơi, lựa chọn duy nhất cũng chỉ có đầu nhập vào Kiếm Long vương quốc.
Trong mắt Đào Nhạc Ti chợt hiện vẻ xấu hổ biến mất ngay tức khắc, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi nói:
- Chúng ta có lỗi với ngươi. Bất quá vì tương lai của bộ tộc người có cánh, coi như là có lỗi với ngươi, chúng ta cũng sẽ làm như vậy. Người tới, đem nàng bắt lại, giải đến bên trong địa lao.
Hai mươi gã nữ chiến sĩ tinh anh của bộ tộc người có cánh, mặc Bạo Phong chiến giáp dưới chân điểm một cái, hướng về phía Lạc Thanh Thanh trực tiếp vọt tới.
Đúng lúc này, trong quảng trường đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn:
- Chờ một chút! Ta nói ra suy nghĩ của mình!
Toàn bộ ánh mắt đều bị thanh âm thật lớn kia hấp dẫn, mà chủ nhân của nó chính là Nhạc Trọng.
Đào Nhạc Ti lạnh lùng liếc nhìn Nhạc Trọng một cái nói:
- Ngươi có điều gì muốn nói?
Nhạc Trọng mỉm cười, hướng về phương hướng cửa vào chỉ một cái, thản nhiên nói:
- Ta nghĩ, các ngươi có phiền toái lớn.
Đúng lúc này, cả tổ ong đều vang lên một tiếng cảnh báo vô cùng chói tai.
Ầm!
Cùng với một tiếng nổ, từng đạo sóng xung kích thật lớn từ cửa vào tổ ong truyền đến. Mười mấy tên người có cánh trong miệng phun máu, trực tiếp bay ngược vào trong.
Đồng thời còn có mấy trăm gã người có cánh chật vật không gì sánh được từ trong cửa vào tổ ong bay ra.
Trong mắt Đào Nhạc Ti hiện lên một tia kinh hãi thất thanh nói:
- Làm sao có khả năng? Phòng tuyến cửa vào của chúng ta sao có thể bị đột phá nhanh như vậy? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Nhạc Trọng nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh như băng, lớn tiếng quát nói:
- Một đám ngu xuẩn! Bây giờ đội quân của tộc người khủng long đã gần tiến đến đây. Với tính tình nóng bạo của chúng, tuyệt đối sẽ giết sạch các ngươi. Bây giờ người có thể giúp đỡ các ngươi chỉ có những người như chúng tôi thôi. Chuyện mà các ngươi cần phải làm nhất bây giờ chính là tiêu diệt đám cự thú và người khủng long, chứ không phải là khai chiến với chúng tôi, gia tăng thêm kẻ địch cho các ngươi!
Nói xong, Nhạc Trọng nhìn thấy trong mắt Lạp Tư hiện lên một tia sát khí. Gã quý tộc bộ tộc người có cánh này đã vài lần vu hãm khiêu khích hắn, cũng khiến hắn có chút sát ý với gã rồi. Nếu không phải ở đây người nào cũng là quý tộc bộ tộc người có cánh thì hắn đã ra tay giết chết gã này rồi.
Nghe xong lời của Nhạc Trọng, những quý tộc của bộ tộc người có cánh đều hiện lên vẻ sợ hãi trắng bệch. Bọn họ ai nấy cũng rõ ràng tính cách táo bạo của tộc người khủng long. Với tính cách này của tộc người khủng long, một khi phát động tấn công, nhất định phải giết sạch mục tiêu mới chịu bỏ qua.
Lạp Tư bị Nhạc Trọng trừng một cái, nhịn không được lùi về sau hai bước. Nhưng gã vẫn như cũ lớn tiếng chống chế:
- Mọi người đừng tin lời hắn. Bây giờ chỉ có giao những người này cho tướng quân Khủng Duy Lực thì nó mới chịu bỏ qua cho chúng ta và ký điều ước hòa bình với chúng ta thôi. Hãy để bộ tộc người có cánh chúng ta trở thành phụ thuộc của vương quốc Kiếm Long.
Nhạc Trọng biến sắc, đột nhiên quát lớn một tiếng, phát động thuật sợ hãi, một luồng tinh thần mạnh mẽ không gì sánh bằng đánh thẳng về phía Lạp Tư:
- Ngươi dĩ nhiên cấu kết với tướng quân Khủng Duy Lực của vương quốc Kiếm Long, dẫn quân đội người khủng long đến gia viên của chính mình ư? Nói! Nó rốt cuộc đã cho ngươi chỗ tốt gì, để ngươi cam tâm phản bội tộc người có cánh, trở thành chó săn của nó.
Lạp Tư sợ hãi, cả người run rẩy, sắc mặt kịch biến, lùi về sau thất thanh nói:
- Ta không có! Ta không có phản bội bộ tộc người có cánh!! Tướng quân Khủng Duy Lực từng hứa hẹn qua với ta, chỉ cần bộ tộc người có cánh chúng ta quy thuận nó, nó sẽ thu bộ tộc người có cánh chúng ta trở thành nước phụ thuộc!