Triệu Hi, Trịnh Tú Lệ các nàng phát ra âm thanh thê lương, thoáng cái nằm rạp trên đất run rẩy.
- Nếu bọn mày đã muốn chết thì tao không ngại tiễn một đoạn đường đâu.
Nhạc Trọng bước đi trong làn đạn, rút Hắc Xỉ Đao ra chém giết, trực tiếp đánh bay viên đạn ra bốn phía.
- Quái vật! ! Hắn là quái vật!
Thấy một màn này đám phần tử vũ trang hoảng sợ. Tốc độ của nhân loại không thể bằng tốc độ của viên đạn, đánh bay viên đạn, chuyện này đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
- Không phải sợ, lựu đạn, nổ chết nó đi!
Một tên tiểu đầu mục moc lưu đạn ra
Chỉ thấy ánh đao lóe lên, tên tiểu đầu mục đang hét to kia bị chém bay đầu, máu tươi bắn lên trời.
Thân ảnh Nhạc Trọng như quỷ mị xuất hiện gần đám phần tử vũ trang.
- Lui lại!
- Cứu mạng!
"..."
Những tên phần tử vũ trang này còn chưa nhìn thấy Nhạc Trọng thì trong mắt hiện ra thần sắc tuyệt vọng, tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhiều người đã bỏ chạy.
Ánh mắt Nhạc Trọng lạnh như băng, vừa sải bước đã biến mất tại chỗ.
Trong một chớp mắt, những phần tử vũ trang bỏ chạy thân thể đứt lìa, máu tươi văng khắp nơi, vung vãi trên mặt đất. Hơn hai mươi tên phần tử vũ trang chết trong tay Nhạc Trọng.
Cường giả ngũ giai bá tuyệt thiên hạ, đây là địa cầu cho nên không ai địch nổi, chẳng khác gì ác ma hiện thế.
Sau khi chém giết đám phần tử vũ trang kia, bước chân của Nhạc Trọng tiến vào trong trấn nhỏ, chém giết những tên ác ôn thừa cơ cướp bóc và gây loạn.
Nhạc Trọng nhìn thấy người sống sót Hàn Quốc bỏ chạy tán loạn thì nhíu mày. Nếu là ở Trung Quốc thì sau khi giết cặn bã như Thạch Vệ Quốc thì hắn rất dễ dàng mời chào thuộc hạ để duy trì trấn nhỏ này. Nhưng mà do bất đồng ngôn ngữ cho nên chuyện này quá khó khăn.
Sau khi diệt sát toàn bộ phấn tử vũ trang xong, Nhạc Trọng trở lại gian biệt thự kia.
Trở lại biệt thự, mẹ con Cao Mỹ Lai đã không còn ở đây, Triệu Anh Ân cũng đã thừa cơ chạy trốn đi, chỉ còn lại có Phác Thải Anh cùng Triệu Hi hai người còn ở lại.
Nhạc Trọng nhìn qua hai mẹ con Triệu Hi và nhướng mày hỏi:
- Sao các người còn chưa đi?
Triệu Hi quỳ trên mặt đất, nhìn qua Nhạc Trọng đau khổ cầu khẩn:
- Đại nhân, ngài có thể dẫn chúng tôi cùng đi không? Tôi có thể làm phiên dịch cho ngài, nếu như ngài cần tôi cũng có thể ngủ với ngài. Nấu cơm, rửa chén, trải giường chiếu xếp chăn, ấm giường tôi có thể làm giúp ngài hết. Chỉ cần ngài có thể bảo vệ mẹ con tôi an toàn là được, nói:
Trong tận thế này, hai mẹ con Triệu Hi xinh đẹp như vậy muốn sống sót quá gian nan. Càng đừng nói đây là dị quốc tha hương, càng nguy hiểm hơn nhiều.
Triệu Hi chỉ là nữ nhân bình thường, cho dù trong tay có súng cũng rất khó bảo toàn cho nàng và Trịnh Lỵ Tú. Một khi rời khỏi che chở của Nhạc Trọng, chỉ sợ kết cục thê thảm. Ngay cả chó còn không bằng. Triệu Hi cũng chỉ có thể phụ thuộc Nhạc Trọng, như vậy mới có thể bảo trụ con của nàng.
Mặt khác Phác Thải Anh nghe được Triệu Hi cầu khẩn, nàng cũng hãi hùng khiếp vìa. Nàng biết rõ chính mình giá trị chính là tiếng Trung Quốc, có thể phiên dịch, Nhạc Trọng lúc này mang theo nàng bên người, bảo hộ nàng an toàn, cho nàng ăn. Nếu như Triệu Hi được Nhạc Trọng thu lưu, địa vị của nàng sẽ gặp nguy cơ, giá trị giảm xuống nhiều.
- Phiên dịch sao?
Nhạc Trọng nhìn qua Phác Thải Anh, trầm ngâm một hồi mới nói:
- Được rồi, tôi có thể mang hai người lên đường. Nếu biểu hiện các người không tốt thì đừng trách tôi đuổi các người đi.
Trong mắt Triệu Hi có dị sắc hiện ra, cùng Trịnh Lỵ Tú quỳ cảm tạ Nhạc Trọng, nói:
- Cám ơn đại nhân, cám ơn đại nhân!
- Sau khi ăn xong nên thu thập ở đây một chút. Tôi muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Nhạc Trọng vúng tay lên, từng khối bánh quy áp súc và nước hiện ra.
- Đây là bánh quy áp súc, đồ vật dự trữ trên người của hắn rất phong phú.
Triệu Hi tiếp nhận bánh quy áp súc và nước khoáng, trong mắt hiện ra hưng phấn. Các nàng trong tận thế chỉ mong được no bụng, bánh quy áp súc là thực phẩm cao cấp các nàng chưa từng ăn qua.
Trịnh Lỵ Tú tháo đóng gói ra, cắn từng ngụm khối bánh quy trong tay, ăn như hổ đói. Vừa ăn bánh quy và trong mắt hiện ra hào quang kỳ dị.
Nhạc Trọng đi vào một gian phòng lớn và ngủ say ở đó. Tuy dùng thực lực ngũ giai khủng bố của hắn có thể chiến đấu ba ngày ba đêm không ngủ, nhưng mà hắn có thói quen bảo trì giấc ngủ, như vậy tinh thần và thể lực của hắn mới đạt tới đỉnh phong.
Một thân ảnh nhỏ nhắn lặng lẽ đi vào gian phòng Nhạc Trọng nghỉ ngơi và sau đó chui vào trong chăn.
Nhạc Trọng cảm giác được một thân thể mềm mại trắng nõn như rắn chui vào trong chăn của mình, đồng thời một bàn tay nhỏ nhắn lưu loát cỡi quần của hắn ra.
Nhạc Trọng mở hai mắt ra, chỉ thấy Trịnh Lỵ Tú xinh xắn có mái tóc đen mịn và thân thể mềm mại nằm trong ngực của hắn, toàn thân tỏa ra hương thơm.
Trịnh Lỵ Tú có chút ngượng ngùng, nàng vô cùng lớn mật nói tiếng Trung Quốc bập bẹ:
- Đại thúc, em là Trịnh Lỵ Tú. Em thích ngài, em muốn làm nữ nhân của ngài, chúng ta tới đi!
Nói xong Trịnh Lỵ Tú trực tiếp cúi đầu xuống, hôn lên môi của Nhạc Trọng, đầu lưỡi của nàng quấn lấy lưỡi của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng cũng cảm nhận được khí tức thanh xuân trên người Trịnh Lỵ Tú, cũng ứng với thiếu nữ nhiệt tình này, hôn đáp lại.
Sau khi rời môi trên mặt Trịnh Lỵ Tú đỏ ửng, làn da tuyết trắng phiếm hồng.
Trịnh Lỵ Tú nói tiếng Trung Quốc vô cùng câu dẫn Nhạc Trọng:
- Đại thúc, em biết rõ người Trung Quốc ưa thích xử nữ. Em vẫn còn là xử nữ, còn nữa, trong trường học em là hoa hậu học đường đấy, rất nhiều nam nhân anh tuấn theo đuổi em, em không có quan tâm bọn họ. Em chỉ thích người như đại thúc thôi. Muốn em đi, em nguyện ý ngoan ngoãn trở thành tiểu ái nô, chó cái nhỏ của ngài.
Nhạc Trọng có chút khinh bạc vuốt ve gương mặt Trịnh Lỵ Tú, cười nói:
- Em chính là tiểu yêu tinh đang câu dẫn anh. Vậy thì phải xem mị lực của em thế nào rồi!
Trịnh Lỵ Tú nhìn qua Nhạc Trọng mỉm cười, chui vào trong chăn, bàn tay nhỏ vuốt mái tóc của mình, cúi đầu xuống BJ.
Trong phòng có xuân tình nhộn nhạo, từng âm thanh tràn ngập kiều mị vang lên.
- Đây là Lỵ Tú.
Bên ngoài gian phòng Triệu Hi nghe được âm thanh bên trong và đôi mắt hiện ra nét phức tạp:
- Lỵ Tú cho hắn là tốt rồi. Bởi như vậy an toàn của hai mẹ con mình mới an toàn. Nhìn hắn cũng không giống người cùng hung cực ác. Nhưng mà nếu hắn muốn mình và Lỵ Tú, vậy phải làm thế nào?
Không lâu Phác Thải Anh cũng tới bên ngoài gian phòng, hâm mộ nghe tiếng rên rỉ bên trong, nói thầm:
- Nếu như mình là người bên trong là tốt rồi. Có hắn bảo hộ mình thì mình sẽ sống sót thật tốt.
Sau khi ân ái xong, Trịnh Lỵ Tú giống như con chó nhỏ rúc vào trong lòng Nhạc Trọng, dùng sức ôm Nhạc Trọng, giống như ôm người thân mật nhất.
Trịnh Lỵ Tú quấn quít lấy Nhạc Trọng, vô cùng lười biếng nói nhỏ bên tai của hắn:
- Em biết anh là đại nhân, nếu anh mà vứt bỏ em thì em sẽ chết cho anh xem!