Tây Bích Tạp nhìn thi thể tên đê cấp Long tương đang nằm trên mặt đất, thở ra một hơi, nàng tuy rằng có thể cưỡng ép đánh chết tên đê cấp Long tương này, thân thể cũng chịu tổn thương không nhỏ, hơn nữa còn dùng đại lượng ánh sáng chi quang khiến cho thân thể nàng càng thêm suy yếu hơn nữa.
- Tây Bích Tạp, ngươi không sao chứ?
Đúng lúc này Ba Lưu Tư đi vào trong phòng khách.
Nguyên bản Tây Bích Tạp đang căng thẳng thần kinh thấy tộc nhân của mình đi vào liền thả lỏng tâm tình đang căng cứng:
- Ta chịu một chút vết thương nhẹ, nhưng cũng không có trở ngại gì nhiều.
Ba Lưu Tư đi tới bên người Bích Tây Tạp:
- Tây Bích Tạp, ta có một phát hện to lớn, ở trong một gian ngọa thất, ta tìm ra một chiến hạm địa đồ của chiến thuyền Huy Hoàng, bên trên có đánh dấu vị trí cụ thể của nó.
Tây Bích Tạp nhíu nhíu mày, sau đso hiện lên chút vui mừng:
- Thật sao?Đưa địa đồ cho ta xem một chút.
- Đây là tâm địa đồ đó!
Ba Lưu Tư móc ra một tám địa đồ đưa cho Bích Tây Tạp.
- Đây không phải là giấy trắng sao?
Tây Bich Tạp nhận được trang giấy, sau khi nhìn kỹ thì có một cỗ dự cảm không may xuất hiện, than thể điền cuồng nhảy về phía sau.
Phản ứng của Tây Bích Tạp tuy nhanh tới cực điểm nhưng móc vuốt của Ba Lưu Tư còn nhanh hơn, đâm thẳng vào trong bụng nàng, sau đó xé rách thành một lỗ lớn, khiến cho máu tươi phun ra từ cái lỗ đó không ngừng.
Thân hình Tây Bích Tạp vừa lùi lại vừa phẫn nộ kêu lên:
- Ba Lưu Tư! Ngươi vì sao lại giết ta?
- Rất đơn giản , vì ta muốn ngươi chết!
Nhạc Trọng trực tiếp phóng ra một đạo đấu khi hắc sắc, hướng thành một đạo lưu quang nhảy về phía Tây Bích Tạp.
- Nhân loại? Nhạc Trọng, ngươi là kẻ thu nhân loại hi vọng chi bảo. Nếu như thế thì Ba Lưu Tư đã biến thành khôi lỗi của ngươi rồi! Bảo sao thực lực của hắn lại yếu đến như vậy, nhưng ngươi sao lại ở đây?
Tây Bích Tạp không hổ là tinh anh đỉnh phong của Thành tộc, ánh mắt nàng hơi chớp động liền có thể đoán ra được Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng đã là thành phần phải giết đầu tiên của Thánh tộc, tất cả tThansh tộc ngoài nhị giai đều nhận được thông báo, không tiếc mọi giá đều phải giết được Nhạc Trọng.
- Chờ sau khi ngươi biến thành khôi lỗi của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!
- Đừng có mà vọng tưởng, ta sẽ không biết thành khôi lỗi của ngươi đâu
Tây Bích Tạp hét lớn một tiếng, bàn chân hơi điểm một cái, tốc độ càng thêm nhanh lùi về phía sau.
Tốc độ của nàng ta so với Nhạc Trọng còn muốn nhanh hơn một bậc, trong nháy mắt đã biến mất ở ngoài cửa.
- Không xong!
Nhạc Trọng hiểu chỉ cần đi ra khỏi cửa, chuyển qua vài cái thông đạo liền có thể tới được nơi truyền thừa, chân hắn cũng điểm một cái, sau đó điên cuồng lao về phương hướng nơi truyền thừa.
Ở nơi đó có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng không rõ cho lắm nhưng hắn không muốn bị Tây Bích Tạp đi trước một bước, nắm được quyền khống chế của chiến hạm Huy Hoàng.
Cho dù chiến thuyền này không có cơ hội để thành thẩn nhưng chỉ cần có thể áp bách được mấy tên cường giả lục giai, that giai thì cũng đã là thứ có uy lực khủng bố để cho hắn phải liều mạng rồi.
Nhạc Trọng mới lao ra khỏi cửa điện thì trong lòng có báo động về tử vọng, thân thể hơi né, lăn sang một bên, cùng lúc đó phát động ma viêm, hình thành một cơn lốc ma viêm kinh khủng đánh về bên trên.
Ở trên cửa điện, Tây Bích Tạp tựa như một con độc long nhảy về phía hắn, hưng hăng đá một cước lên thân thể hắn bằng một tốc độ siêu việt cả vận tốc âm thanh, đánh bay hắn vào bên trong điện, càng nghiêm trọng hơn là phun ra một ngụm tiên huyết lớn.
Tây Bích Tạp chuẩn bị thừa thắng xông lên thì một đoàn ma viêm mang theo tính hủy diệt đốt thẳng tới, khiến cho nàng ta có vẻ tiếc nuối, đạp một cái lên cửa điện, sau đó như một con chim nhạn nhảy về phía xa.
- Nữ nhân này thực mạng, ta thật sơ ý!
Nhạc Trọng lau đi vết máu trên miệng, nhìn về hướng Tây Bích Tạp thoát đi, lần nữa đề cao cảnh giác bước tới.
Đi qua mấy thông đạo, hắn đã xuất hiện ở bên trong một căn phòng khách.
- Đây là!
Nhạc Trọng nhìn vào khung cảnh bên trong phòng mà có vẻ kinh hãi.
Phòng khách kia có thể sáng ngang với một bãi bóng, ở trong đại sảnh có một cái đài cao, trung tâm có một quang cầu hình tròn, ở trong chu vi của ánh sáng nó phát ra có từng đạo ký hiệu thần bí huyền ảo, chúng tựa như những mắt nối, huyết quản của nguồn năng lượng nơi đây với quang cầu vậy.
Ở trung tâm, huyền phù một tinh hạch màu kim sắc, trên đó có lực lượng thần thánh cường đại.
- Thần Ma hạch!
Nhạc Trọng nhìn về tinh hạch kim sắc kia mà tràn đầy kinh hãi, trong thức hải hắn cũng có một viên Thần Ma hạch kim sắc, chỉ là nếu so sánh hai viên tinh hạch với nhau thì quả thực không cùng trong một cấp bậc.
Tây Bích Tạp cũng xuất hiện ở đây, nàng nhìn về phía viên tinh hạch kim sắc ở trung tâm quang cầu, quan mang trong mắt chớp động, lao thẳng tới phía Thần Ma hạch đó…
- Không hay rồi!!!
Nhạc Trọng biến sắc cũng hướng về phía kim sắc tinh hạch mà lao tới.
Chỉ là hắn vẫn chậm một chút, Tây Bích Tạp đã xuất hiện ở trên quang cầu, vươn tay phải chuẩn bị chộp tới viên tinh hạch kia.
Ngay khi tay của Tây Bích Tạp động vào quang cầu kia thì ánh sáng choi mắt lóe lên, biến cánh tay nàng ta trở thành tro tàn, làm nàng ta kêu gào thảm thiết.
Nhạc Trọng sửng sốt dừng chân lại nhìn Thần Ma hạch màu kim sắc trên đài cao , trong mắt hiện lên dị quang, tự hỏi một chút, sau đó đánh một quyền về phía Tây Bích Tạp. Tây Tạp Bích không hổ là tinh anh trong đám tứ giai cường giả, hàm răng khẽ cắn, đưa tay trái lên chắn trước người.
Một quyền của Nhạc Trọng đánh lên tay trái Tây Bích Tạp đem nàng đánh bay.
Tây Bích Tạp nương theo cỗ lực lượng kia bay ngược lại, thân thể mềm mại khẽ lộng, một cước tựa như roi quất thẳng về phía Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng hơi khom người, cũng không có chút thương hoa tiếc ngọc gì, mạnh mẽ đá thẳng vào hông Tây Bích Tạp khiến nàng ta bắn xa hơn mười mét, tựa như một món đồ chơi đập thẳng lên mặt đất.
Nguyên bản luận thực lực chân chính thì hắn còn yếu hơn nàng ta vài phần.
Nhưng nhờ có sinh mệnh chi quang đã làm cho Tây Bích Tạp bị suy yếu đi, hơn nữa tay phải còn bị ánh sáng kim sắc kia hóa thành tro tàn, cho nên thực lực suy giảm quá nhiều, hiện tại nàng căn bản không còn là đối thủ của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng đắc thủ một kích, bàn chân giẫm xuống, liền phóng tới trước người Tây Bích Tạp, không hề lưu tình một quyền đánh thẳng vào trái tim nàng.
Tây Bích Tạp hiện lên vẻ quyết tuyệt, từ thân thể phóng ra sinh mệnh chi quang bạch sắc.
Ngay khi ánh sáng đó phóng ra, thân thể Nhạc Trọng hơi lùi lại, rời xa khoảng mười mét, đầy vẻ ngưng trọng mà nhìn chằm chặp về phía Tây Bích Tạp.