Mục lục
Thần Ma Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi một màn tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn vô thanh vô tức ngã xuống đất làm cho nội tâm của hắn tràn ngập sợ hãi.

Không có chút do dự, sau khi bốn tên người cường hóa thương định xong, nhanh chóng đứng dậy quay đầu bỏ chạy tứ tán vào trong rừng cây.

- Muốn chạy trốn? Các người trốn không thoát đâu!

Nhạc Trọng nhìn thấy bốn tên người cường hóa kia thì cười cười, tay vừa lộn và lấy gai độc ra, hết sức nhanh chóng bắn liền qua hướng kia hai phát.

Trong chớp mắt đầu của hai tên người cường hóa hệ sức mạnh lập tức bị bắn nổ tung, thi thể không đầu té xuống đất.

Nhạc Trọng hai mắt ngưng tụ nhìn chằm chằm vào tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn và phát động kỹ năng Khủng Cụ Thuật, trong chớp mắt tinh thần lực khổng lồ áp vào trong thức hải của tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn, thoáng cái đã làm cho tên người cường hóa hệ nhanh nhẹn này ngã xuống, ngã xuống đất ngất tại chỗ.

Trong mấy hô hấp đã giải quyết được ba gã người cường hóa, thân hình của Nhạc Trọng lóe lên, tốc độ gấp mười một lần người bình thường đã phát động, hắn giống như mũi tên lao thẳng về phía tên người cường hóa gọi là Khương Minh kia.

Trong bốn giây ngắn ngủi Nhạc Trọng đã đuổi theo Khương Minh, hắn thoáng cái móc gai độc ra, ngắm về phía Khương Minh bắn tới.

Cơ hồ là lúc Nhạc Trọng vừa mới rút súng thì Khương Minh liền hai tay giơ lên cao, thoáng cái quỳ xuống đất và hét lớn lên.

- Đừng giết tôi!! Tôi đầu hàng!!

Ánh mắt Nhạc Trọng lạnh như băng nhìn qua Khương Minh bảo trì trầm mặc.

Khương Minh quỳ trên mặt đất thân thể không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh cơ hồ làm ướt nhẹp thân thể của hắn, hắn cảm giác được như có hung thú nhìn chằm chằm vào bản thân của hắn. Chỉ cần hắn có nửa điểm dị động là lập tức biến thành thi thể.

Nhạc Trọng lạnh lùng ra lệnh:

- Đi ra ngoài!

Khương Minh thành thành thật thật đứng lên, hắn đi ra bên ngoài. Thời điểm hắn nhìn thấy hai tên người cường hóa hệ sức mạnh bị bắn nát đầu, thân thể của hắn không khỏi run rẩy, hắn không muốn làm quỷ không đầu.

Vừa ra khỏi rừng cây thì Khương Minh liền nhìn thấy đại bộ phận huynh đệ hắn mang theo hai tay ôm đầu, bị chiến sĩ của Nhạc Trọng giám thị.

Nhạc Trọng nhìn qua Khương Minh trực tiếp hỏi:

- Các người là người phương nào?

Đại bộ phận chiến sĩ bên người của Nhạc Trọng lúc này cũng quay đầu nhìn qua Khương Minh, đặc biệt là những bộ đội biên phòng kia, bọn họ muốn biết Khương Minh rốt cuộc là người ở nơi nào.

Nhạc Trọng hai mắt ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào Khương Minh lạnh như băng nói:

- Nếu như mày dám nói dối thì tao sẽ giết mày!

Khương Minh thân thể run lên như cầy sấy, không ngừng đem tình báo mà mình biết nói rõ toàn bộ cho Nhạc Trọng nghe.

Bọn người Khương Minh này chính là người sống sót của huyện Thiên Tân. Huyện Thiên Tân, một người tên là Bối Minh Dương làm thống lĩnh. Bối Minh Dương cũng là người cường hóa thủ đoạn cao minh, hắn thống lĩnh tất cả thế lực lớn nhỏ chung quanh huyện Thiên Tân tụ làm một, dưới trướng có được hai vạn tên người sống sót cùng ba ngàn tên chiến sĩ. Trong ba ngàn tên chiến sĩ còn có tổng cộng một liên lão binh biên phòng, sức chiến đấu thập phần cường hoành.

Đánh hạ huyện Thiên Tân thì những lão binh này là người nội tình chung quanh huyện Kinh Tây, đem các binh doanh gần huyện Thiên Tân báo cáo cho Bối Minh Dương. Bối Minh Dương lúc này mới cho lính tới đây thu phục binh doanh. Dưới trướng của Bối Minh Dương đúng là có quan viên chính phủ của huyện Thiên Tân, nhưng mà những quan viên kia làm người thất bại, cũng không phải là thế lực cầm quyền.

Nghe được thế đạo chính phu của huyện Thiên Tân cũng không phải như trước tận thế, những chiến sĩ biên phòng đại đa số người thở ra một hơi.

- Hai vạn người sống sót! Ba ngàn chiến sĩ sao?

Nhạc Trọng nghe Khương Minh nói vậy thì khẽ nhíu mày tự hỏi.

Nhạc Trọng đột nhiên nhìn qua Khương Minh hỏi:

- Khương Minh, tao muốn thả mày về bảo Bối Minh Dương đầu nhập vào tao, mày có nắm chắc thuyết phục hắn được không?

Trong nội tâm Khương Minh cả kinh, chần chờ một hồi lâu mới khó xử nói:

- Nhạc thủ lĩnh! Đây đâu phải là chuyện linh tinh, tôi một thành nắm chắc cũng không có.

Nhạc Trọng tiếp tục hỏi:

- Trong tay của Bối Minh Dương có bộ đội xe bọc thép không?

Trong nội tâm Khương Minh rùng mình, suy nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Tôi nhìn thấy trong quân doanh có mười chiếc xe gắn súng máy, tám chiếc chiến xa bộ binh, hai mươi chiếc xe bọc thép súng máy bốn chiếc xen phóng tên lửa đạn đạo, bốn chiếc pháo tự hành 122 li. Bối Minh Dương đã từng thu phục hai binh doanh, những thứ này là do hắn lấy được từ hai binh doanh đó.

Nhạc Trọng khẽ chau mày, suy nghĩ một hồi nói:

- Rất tốt! Mày quay về đi! Nói cho Bối Minh Dương, tao có chuyện cần bàn với hắn.

Khương Minh vẻ mặt kinh ngạc:

- Ngài thả tôi?

Nhạc Trọng nhìn Khương Minh và nói:

- Hay là mày vẫn muốn ở lại nơi này? Đổi người về báo tin cũng không thành vấn đề!

Khương Minh liên tục nói:

- Không!! Không!! Tôi đi! Tôi đi ngay!

Nói xong Khương Minh không quay đầu mà bỏ chạy đi thật nhanh, những tù binh kia sống hay chết hắn không quan tâm tới.

Khương Minh trốn đi thật xa thì bọn người Trương Trì cũng chuyển sạch cả binh doanh đi, đem tất cả vũ khí chuyển thẳng về huyện Kinh Tây.

Trong một văn phòng huyện ủy xa hoa của huyện Thiên Tân.

Một tên dáng người trung đẳng, hai mắt hữu thần, ăn mặc một thân quân trang, trên trán có khí tức nho nhã nhìn chằm chằm vào Khương Minh. Người này mặc quân trang giống như nho tướng, tên nam tử trung niên này chính là chưởng khống giả của huyện Thiên Tân Bối Minh Dương.

- Nhạc Trọng hắn muốn gặp tôi sao?

Trong mắt Bối Minh Dương hiện ra vẻ nghiền ngẫm, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên lan can, nhìn qua Khương Minh tiếp tục hỏi:

- Khương Minh! Anh biết bọn chúng muốn gặp tôi nói chuyện gì không?

Khương Minh chần chờ một hồi, kiên trì nói ra:

- Bối lão đại, Nhạc Trọng đoán chừng là muốn khích lệ ngài đầu nhập vào trướng của hắn.

Khương Minh nói ra lời này làm cả phòng hội nghị xuất hiện sóng to giớ lớn.

Một tên nam tử dáng người cao lớn khỏe mạnh quát lên:

- Mẹ kiếp!! Tên Nhạc Trọng này có bị té giếng ngu ngốc rồi hay không? Bảo chúng ta đầu nhập vào hắn? Hắn đầu nhập vào chúng ta thì không sai biệt lắm.

- Bối lão đại!! Xuất binh diệt hắn! Đem huyện Kinh Tây của hắn lấy vào trướng của chúng ta!

- Bối lão đại!! Tên Nhạc Trọng đã dám giết người chúng ta, quả thực gan lớn quá mà. Để cho tôi dẫn người đi diệt hắn!

"..."

Trong phòng hội nghị này, đại bộ phận người lúc này lớn tiếng kêu gào tiêu diệt Nhạc Trọng. Chỉ có Khương Minh im lặng không nói, hắn dẫn người đánh vào thế lực của Nhạc Trọng, thập phần tinh tường Nhạc Trọng chiến lực mạnh mẽ, trong mắt hắn thì đại quân của Bối Minh Dương toàn bộ xuất động cũng chưa chắc thắng được Nhạc Trọng.

Bối Minh Dương nhíu mày, sắc mặt trầm xuống quát:

- Yên tĩnh!

Trong phòng hội nghị thoáng cái đã yên tĩnh lại hoàn toàn, Bối Minh Dương ở trong huyện Thiên Tân này có được uy vọng rất lớn, hắn chính là kẻ dẫn mọi người đánh hạ huyện Thiên Tân này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK