Thân hình Nhạc Trọng nhoáng một cái, thoáng cái đã xuất hiện ở cửa ra vào ngục giam, ánh đao lóe lên, tám tên chiến sĩ này bị chém thành hai khúc.
Sau khi đá tung cánh cửa thép nhỏ cản đường, Nhạc Trọng rút Hắc Xỉ Đao ra chém một cái, cánh cửa thép to lớn bị chém đứt.
- Địch tập kích, địch tập kích!
Âm thanh thông báo cực to vang lên trong ngục giam, hơn ba mươi tên giám ngục chạy ra ngoài, thậm chí có những kẻ không mặc quần áo cầm súng lao tới.
Nhạc Trọng cầm súng trường trong tay bắn quét một vòng, những tên giám ngục vừa hiện thân đã bị bắn nổ đầu.
Sau khi giết sạch những tên giám ngục này Nhạc Trọng bổ cửa một gian phòng giam, chỉ thấy trong phòng học này có hơn mười nữ nhân xanh xao vàng vọt, da bọc xương tỏa ra mùi tanh tửi và mục nát, những người này không biết sống chết. Không có tiểu hài tử, cũng không có nam nhân. Mấy phụ nữ có thai cũng bị giày vò hấp hối, không ít đã sanh non.
Trong một góc nhà giam chồng chất đầy những đầu lâu nhỏ tỏa ra mùi tanh hôi khó chịu.
Cả ngục giam giống như địa ngục trần gian.
Nhạc Trọng thở dài, chỉ có thể cho một ít khôi lỗi đi chiếu cố những nữ nhân này, đi nhanh tới phạm vi thế lực của Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội, ra tay diệt sát những tên chiến sĩ súc sinh của chúng.
Nhạc Trọng quét ngang Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội, hắn giống như ma thần địa ngục vậy, chiến sĩ ở trước mặt của hắn đều bị hắn một đao chém thành hai khúc, không có người nào ngăn cản hắn nổi.
Thời điể Nhạc Trọng đi vào một quảng trường thì đột nhiên có một tiếng hét to vang lên.
- Sát!
Lập tức có mấy trăm tên chiến sĩ tay cầm súng máy, lựu đạn, hỏa diễm điên cuồng công kích Nhạc Trọng.
Trong một chớp mắt vô số viên đạn kim loại bao phủ Nhạc Trọng, tiếng nổ tung vang lên bốn phía.
Trong một gian phòng có một nam tử trung niên tướng mạo nho nhã nhìn qua vị trí Nhạc Trọng vừa đứng:
- Chết rồi chứ?
Nam tử trung niên này chính là phó hội trưởng Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội Thạch Nhập Chí. Hắn dùng chi lực lượng cuối cùng của Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội tiến hành phục kích Nhạc Trọng ở đây.
Chỉ sau một khắc nguyện vọng của Thạch Nhập Chí đã tan vỡ, đầu lâu của những tên phần tử vũ trang vừa xả súng lúc trước không ngừng rơi xuống, biến thành vô số thi thể không đầu dữ tợn.
- A a a a a a...
- Cứu mạng!
"..."
Hơn một trăm phần tử vũ trang chết đi qua quỷ dị, sĩ khí binh sĩ Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội lập tức sụp đổ không còn, bị đánh tơi bời, chạy thục mạng khắp nơi, cũng có không ít người đầu hàng Nhạc Trọng.
Thạch Nhập Chí nhìn thấy một màn này thì tay chân lạnh như băng, trong lòng hiện ra cảm giác tuyệt vọng:
- Hết! Lần này xong rồi. Đúng là quái vật, tại sao lại gặp phải quái vật này chứ?
Đúng lúc này Nhạc Trọng đã quét mắt nhìn qua vị trí của Thạch Nhập Chí, cầm phóng điện tử trong tay bắn ra một viên.
Hào quang lóe lên, một tia sáng bắn xuyên qua đầu của Thạch Nhập Chí, bắn nổ đầu của hắn.
Sau khi diệt sát Thạch Nhập Chí, ở trong Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội này hoàn toàn không còn chi lực lượng nào đối phó Nhạc Trọng được, không lâu toàn bộ chiến sĩ Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội đã đầu hàng, hoặc là bị Nhạc Trọng giết chết. Cả Đại Hàn Dân Quốc Phục Hưng Hội cứ như vậy bị Nhạc Trọng trấn áp. Cường giả ngũ giai chính là tồn tại cực kỳ khủng bố.
Trong nội thành Seoul, một trong gian biệt thự xa hoa, một nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi tám, tướng mạo anh tuấn đang chiến đấu kịch liệt với nữ tử tuyệt sắc dưới thân.
Một tên nam tử trung niên vội vàng chạy vào trong phòng hét to lên.
- Hội trưởng, không tốt, hội trưởng, đại sự không ổn!
Người đàn ông đang tiến hành huấn luyện súng ống trong biệt thự kia chính là hội trưởng của Đạ Hàn Dân quốc Thống nhất Hội, Chu Tuấn Hạo. Y cũng là một người có thực lực cường hoành, là người tiến hóa có lực lượng và trí tuệ siêu cấp.
Chu Tuấn Hạo thả súng xuống, mắt quét một vòng về phía người đàn ông trung niên đang vội vàng hấp tấp, hỏi:
- Lý Dũng Tuấn, anh vội vàng như vậy là đã có chuyện gì?
Lý Dũng Tuấn lo lắng nên có hơi nói năng lộn xộn:
- Hội trưởng, Thôi Nguyên Vượng đã bị giết chết, Đại Hàn Dân quốc Phục hưng hội cũng bị phá hủy.
Tin tức quá rung động, quá khó tưởng tượng, bởi vậy Lý Dũng Tuấn bị dọa đến mức nói lắp.
Chu Tuấn Hạo nghe tin này xong cũng biến sắc, nghẹn ngào kêu lên:
- Cái gì? Thôi Nguyên Vượng bị giết? Thôi Nguyên Vượng tuy vô năng, ngu xuẩn chẳng có tí tế bào chính trị, nhưng hắn nắm Hắc Phong Vệ hoàn toàn do người tiến hóa cực kỳ tinh nhuệ tạo thành, lại có 3000 quân đội võ trang đầy đủ, bản thân hắn cũng là một người tiến hóa siêu cấp, sao có thể bị giết dễ dàng như thế? Đại Hàn Dân quốc Phục hưng hội sao có thể bị hủy? Anh nói kỹ cho tôi.
Đại Hàn Dân quốc Phục hưng hội là gì? Đó là một trong ba thế lực lớn, cao thủ nhiều như mây, cường giả như mưa. Nếu đơn thuần là lực lượng vũ trang, so với Đại Hàn Dân quốc Thống nhất hội thì còn mạnh hơn một phần, lực lượng mạnh như vậy mà như tan rã trong khoảnh khắc, tất nhiên khiến Chu Tuấn Hạo đại biến sắc.
Lý Dũng Tuấn nuốt nước miếng nói:
- Vừa mới thôi, Thôi Nguyên Vượng bị giết, Đại Hàn Dân quốc Phục hưng hội bị tiêu diệt chỉ là chuyện vừa mới thôi. Tất cả đều vì Nhạc Trọng đến từ Trung Quốc kia!
Chu Tuấn Hạo thất thần, miệng thì thào, dường như không thể tưởng tượng nổi, không muốn tin tưởng.
- Vừa mới? Sao có thể? Làm sao thế được? Cao thủ của Đại Hàn Dân quốc Phục hưng hội nhiều như mây, sao lại bị diệt hết?
Chu Tuấn Hạo chau mày không ngừng suy nghĩ: "Nhạc Trọng? Hắn là yêu quái nào?”
Chỉ là Chu Tuấn Hạo suy nghĩ thế nào đi nữa cũng không thể nghĩ đến Nhạc Trọng vừa xuất hiện.
Chu Tuấn Hạo trầm tư một hồi lâu, ngẩng mạnh đầu hỏi:
- Bây giờ hắn đang ở đâu?
Lý Dũng Tuấn nói:
- Hắn giết hết chiến sĩ của Đại Hàn Dân quốc Phục hưng hội, hợp nhất một bộ phận chiến sĩ xong thì không có động thái khác, mà phái người đi chăm sóc những nữ nhân Trung Quốc bị Thôi Nguyên Vượng giày vò đến chết.
Chu Tuấn Hạo nghe vậy, sương mù trong mắt lập tức tán đi, lông mày buông ra, lộ ra vẻ tươi cười:
- Thì ra là vậy. Cái gã Thôi Nguyên Vượng phần tử cánh hữu cực đoan kia hẳn là tra tấn những nữ nhân xung đột với hắn, sau đó mới bị Nhạc Trọng diệt sát. Cái loại ngu xuẩn dựa vào lực lượng bản thân hoành hành khắp nơi đó, nếu gặp lực lượng mạnh hơn hắn xâm chiếm thì chỉ có một con đường chết.
Chu Tuấn Hạo cũng là một đời tuấn kiệt, nhanh chóng làm ra quyết đoán:
- Gã Nhạc Trọng có thế lực cường đại như thế thì tuyệt không thể là kẻ địch, chỉ có thể lôi kéo lấy lòng. Trong phạm vi thế lực của ta trên cơ bản không có sự tình tra tấn người Trung Quốc, ta có thể lôi kéo, thậm chí làm bạn bè với hắn. Tốt, Lý Dũng Tuấn, anh đi lấy một tấm thiệp vàng, tôi muốn mời Nhạc Trọng đến chỗ tôi làm khách, tôi muốn chiêu đãi hắn.