Sát ý trên người hắn giống như biến thành thực chất, những chiến sĩ phản quân cảm nhận được cỗ sát ý kinh khủng kia, thân thể run rẩy, trên mặt lộ tia sợ hãi, lo lắng đề phòng.
Đúng lúc này Vương Ngọc Phong từ trong nội thành đi tới trước người thủ lĩnh Huyết Lạc Vệ khẽ cười nói:
- Đa tạ Cổ thống lĩnh đến viện trợ.!
Thủ lĩnh Huyết Lạc Vệ tên là Cổ Dư, là một cường giả tứ giai đỉnh phong tiếp cận ngũ giai chỉ nửa bước, từng một mình giết chết hai Long Tướng đê cấp, cho dù là người đứng đầu một thành như Vương Ngọc Phong khi đối diện với hắn cũng có chút khách khí.
Cổ Dư quét mắt nhìn nhóm phản quân sát khí lẫm lẫm hỏi:
- Vương Ngọc Phong, có cần tôi giúp ông giết hết đám người kia hay không?
Vẻ mặt Vương Ngọc Phong mang theo nụ cười mời nói:
- Không phiền đến ngài động thủ. Bọn họ đã đầu hàng, tôi tự nhiên sẽ xử lý bọn họ. Cổ thống lĩnh, vào trong chúng ta uống một chén. Hôm nay huynh đệ của anh đã khổ cực, tôi sẽ tìm người chiêu đãi họ một chút.!
Thân là người đứng đầu một thành, không phải chỉ nhờ thực lực mạnh mẽ thì có thể làm được, Vương Ngọc Phong có thể trở thành thành chủ Xích Huyết thành cũng có nhiều nguyên nhân, một trong số đó là hắn xử sự đủ tròn trịa, khéo léo, vượt xa những chiến sĩ như Cổ Dư không ít.
Cổ Dư khẽ gật đầu, ánh mắt ngưng tụ bên người Nhạc Trọng đứng bên cạnh Vương Ngọc Phong đột nhiên nói:
- Vị này chính là?
Nhạc Trọng tiến lên một bước đúng mực nói:
- Cổ thống lĩnh, thuộc hạ tên là Nhạc Trọng, là cận vệ của đại nhân!
Cổ Dư nhìn Nhạc Trọng, trong mắt thoáng hiện nét thưởng thức đột nhiên nói:
- Vương Ngọc Phong, cận vệ này của ông rất không tệ, tặng cho Huyết Lạc Vệ của tôi thế nào? Tôi lấy một bộ chiến giáp cường hóa tứ giai trao đổi với ông!
Mặc dù Cổ Dư còn chưa tới mức liếc mắt liền nhìn thấu thực lực cùng năng lực của Nhạc Trọng, nhưng nhờ vào trực giác chiến đấu như dã thú hắn có thể mơ hồ cảm giác được Nhạc Trọng có thực lực đủ uy hiếp được hắn. Hắn thấy liền thích, vì vậy mới khai ra giá cả trao đổi với Vương Ngọc Phong. Một bộ chiến giáp cường hóa khảm tinh hạch biến dị thú tứ giai giá trị xa xỉ, cho dù là trong Xích Huyết thành cũng không nhiều, Vương Ngọc Phong lắc đầu mỉm cười từ chối khéo:
- Không đổi, Nhạc Trọng là cao thủ đệ nhất dưới trướng của tôi. Cổ thống lĩnh, mời, tôi mới thu được vài xử nữ rất xinh đẹp, anh nhất định sẽ thích. Hôm nay chúng ta không say không về!
Cổ Dư thấy Vương Ngọc Phong từ chối, trong mắt hiện lên tia tiếc hận nhưng không tiếp tục kiên trì, đi theo sau Vương Ngọc Phong vào trong nội thành. Mặc dù Cổ Dư là thủ lĩnh Huyết Lạc Vệ, nhưng hắn cũng chỉ là một trong mười thống lĩnh Huyết Lạc Vệ, địa vị chân chính vẫn kém hơn Vương Ngọc Phong một chút.
Đoàn người đi vào một gian đại sảnh, đã sớm có mười nữ nhân xinh đẹp mặc quần áo lụa mỏng phong phanh đang ở bên trong chờ đợi.
Cổ Dư quét mắt nhìn nhóm nữ nhân xinh đẹp trong đại sảnh nói:
- Cho toàn bộ mọi người lui ra, tôi có yếu vụ cơ mật cần nói với ông!
Vương Ngọc Phong phất tay:
- Đều lui ra đi!
- Dạ, chủ nhân!
Mười cô gái xinh đẹp cung kính lên tiếng mang theo một cỗ hương thơm biến mất khỏi phòng.
Cổ Dư nhìn Nhạc Trọng đứng bên cạnh Vương Ngọc Phong khẽ cau mày.
Vương Ngọc Phong mỉm cười nói:
- Cổ thống lĩnh, Nhạc Trọng vốn là tâm phúc của tôi, độ trung thành không có vấn đề!
Cổ Dư đem một phần mệnh lệnh thư đưa cho Vương Ngọc Phong nói:
- Tốt lắm, Vương Ngọc Phong, bệ hạ có lệnh cho ông kể từ ngày mai đem toàn bộ dân nghèo khu D lập tức áp giải vào hoàng đô!
Vương Ngọc Phong tiếp nhận văn kiện xem một lúc sau đó đưa qua cho Nhạc Trọng.
Cổ Dư lại nhíu mày.
Vương Ngọc Phong vội vàng giải thích:
- Cổ thống lĩnh, Nhạc Trọng chẳng những là hộ vệ của tôi, đồng thời cũng là quân sư của tôi!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn văn kiện kia, chỉ thấy mệnh lệnh có vẻ rất dồn dập, ra lệnh cho Vương Ngọc Phong đem toàn bộ dân nghèo khu D không tiếc hết thảy trả giá di dời tới hoàng thành.
Nhạc Trọng nhướng mày, từ trong mệnh lệnh này cảm nhận được cỗ khí tức quỷ dị.
Bên trong Vân Châu nhân loại quả thật là đứng đầu, nhưng vẫn còn có hai phần ba địa phương nằm trong hoang dã, trong hoang dã có rải rác biến dị thú, thậm chí có cả biến dị thú ngũ giai chiếm lĩnh.
Hoàng thành Vân Châu cách Xích Huyết thành đường xá xa xôi, cao hơn 4000km. Nếu muốn đem mấy chục vạn dân nghèo khu D di chuyển tới hoàng thành cần tiêu hao rất nhiều nhân lực vật lực, đồng thời nếu không được chuẩn bị sẵn sàng dọc đường nhất định sẽ có rất nhiều người chết.
Khoa học kỹ thuật trong Vân Châu phát triển theo hai hướng cực đoan, kỹ thuật trong phương diện chiến tranh thập phần phát đạt nhưng kỹ thuật dân dụng lại hết sức bình thường, thậm chí là sơ sài.
Khoảng cách 4000km từ Xích Huyết thành đến hoàng thành Vân Châu lại không hề có đường sắt xe lửa hay xe điện ngầm liên kết lẫn nhau.
Người thường nếu muốn nhờ vào đôi chân của mình di chuyển 4000km chính là tai nạn đáng sợ, trên đường đi tuyệt đối sẽ chết thảm trọng.
Nhạc Trọng trầm mặc một lúc đột nhiên hỏi:
- Cổ thống lĩnh, ông có biết vì sao bệ hạ lại truyền ra mệnh lệnh như vậy hay không?
Ngữ khí của Cổ Dư phát lạnh gắt gao nhìn chằm chằm Vương Ngọc Phong nói:
- Tôi không biết. Nhưng thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh. Nếu bệ hạ đã truyền đạt mệnh lệnh như vậy chúng ta chỉ có vâng theo. Vương Ngọc Phong, ngày mai ông nhất định phải chấp hành mệnh lệnh của bệ hạ, hiểu chưa?
Cổ Dư là một quân nhân thuần túy, hắn chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của quan trên, hắn căn bản mặc kệ vì mệnh lệnh này sẽ có bao nhiêu người mất đi sinh mạng. Hắn cũng không hiểu rõ vì mệnh lệnh kia sẽ có bao nhiêu người chết đi, bởi vì hắn căn bản là không hề nghĩ tới.
Nhạc Trọng trầm mặc một lúc nói:
- Tôi đã biết! Ngày mai chúng tôi kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của bệ hạ!
Nghe được câu trả lời của Nhạc Trọng, sắc mặt Cổ Dư biến thành dễ xem hơn một ít:
- Vậy là tốt rồi!
Vương Ngọc Phong cười dài ấn vào một cái nút nói:
- Đã thương lượng xong chính sự, như vậy chúng ta tận tình thả lỏng một chút đi. Người đâu!
Vương Ngọc Phong hạ lệnh không lâu, từng cô gái mặc áo lụa mỏng phong phanh nối đuôi nhau đi vào nhẹ nhàng nhảy múa trong đại sảnh.
Cổ Dư cũng bắt đầu buông thả hành vi phóng đãng lên, kéo một cô gái vào lòng đùa giỡn. Mặc dù hắn là một gã quân nhân, nhưng đồng dạng cũng là một nam nhân khí huyết phương cương, chơi vài nữ nhân đối với hắn mà nói chỉ là chuyện bình thường.
Ngay lúc Cổ Dư đang tùy ý hưởng lạc, Nhạc Trọng đưa một tờ giấy nhỏ cho Vương Ngọc Phong.
Vương Ngọc Phong liếc mắt đọc từ giấy xong liền nghiền nát, tờ giấy hóa thành tro bụi, tiếp theo hắn khẽ gật đầu, Nhạc Trọng âm thầm lui xuống.
Bên trong nội thành có một địa lao thật lớn, lúc này bên trong đã đầy người, là thành viên phản quân toàn thân ủ rũ rầu rĩ bị giam bên trong...