- Đây là Lưu Tiểu Trà! Anh gọi nàng là Tiểu Trà là được. Nàng có được năng lực biết trước thời tiết. Có thể biết trước thời tiết trong vòng một ngày, hết sức chính xác, có thể chính xác bao nhiêu phút đồng hồ thì trời mưa, bao nhiêu phút đồng hồ ngừng mưa.
Lưu Tiểu Trà nhìn qua Nhạc Trọng tươi cười vũ mị và khiêu khích.
- Nhạc lão đại! Anh cực giỏi, phía dưới của người ta ẩm ướt cả rồi. Nếu như anh muốn chơi nữ nhân thì tới tìm tôi, hì hì...
- Đi lên!
Nhạc Trọng nhìn Tiết Trữ cùng Lưu Tiểu Trà và mắt không thèm quan tâm, lập tức cho một chiếc xe mô tô từ trong chiếc nhẫn ra ngoài, nói:
Nữ sinh hiện đại vô cùng cởi mở, những nữ nhân bất nhập lưu càng cởi mở hơn, nói chuyện vấn đề này còn bạo hơn cả nam nhân. Nhạc Trọng đối với những người này không có quá nhiều ác cảm, dù sao đây cũng là cách sống mà đối phương lựa chọn. Nhưng mà hắn cũng không thích tàu nhanh.
Nhưng mà Lưu Tiểu Trà có năng lực nắm bắt thời tiết thì với Nhạc Trọng mà nói vô cùng trọng yếu. Trước khi đạt được quyền khống chế vệ tinh, Nhạc Trọng đều cần năng lực của Lưu Tiểu Trà. Nếu như có được Lưu Tiểu Trà biết được thời tiết, Nhạc Trọng lúc trước bị vòi rồng cuốn lên cao.
Lưu Tiểu Trà liếc mắt nhìn qua chiếc mô tô tràn ngập lực lượng và dã tính thì trong mắt hiện ra thần sắc hưng phấn:
- Oa! Xe máy cực đẹp!
Tiết Trữ vỗ mông của Lưu Tiểu Trà và nói:
- Đi lên! Tiểu tao muội!
- Vâng! Đại tỷ đầu!
Lưu Tiểu Trà thoáng cái nhảy lên mô tô.
Tiết Trữ nhìn qua Nhạc Trọng tự nhiên cười nói trực tiếp khiêu khích.
- Nhạc lão đại, Tiểu Trà là nữ hài tốt, nàng là nữ hài còn trinh duy nhất dưới trướng của tôi. Nàng tương đối sạch sẻ, anh muốn nàng tuyệt đối không có vấn đề!
- Tôi ở trong mắt của các người là sắc ma sao?
Nhạc Trọng có chút im lặng nhìn qua xe máy, ngửi mùi hương trên người của Tiết Trữ tỏa ra mùi thơm nữ nhân mê người, cảm nhận được thân thể tràn ngập sức sống của Tiết Trữ thì tiểu đệ thoáng cái dựng đứng chọc vào bờ mông của Tiết Trữ.
Tiết Trữ thoáng cái dựa vào ngự của Nhạc Trọng và trêu đùa:
- Hì hì, anh thật cứng!
- Câm miệng! Ngồi vững vàng!
Nhạc Trọng có chút thẹn quá hoá giận quát lớn một tiếng và chạy xe nhanh hơn.
Dương huyện là căn cứ của Đại Trung Hoa Đồng Minh hội, trước tận thế đây là thị trấn có mười vạn dân cư. Nhưng bây giờ bị Đại Trung Hoa Đồng Minh hội chiếm cứ, đây là hang ổ của bọn họ.
Nhạc Trọng mang theo Tiết Trữ, Lưu Tiểu Trà hai người chạy tới trước Dương huyện và tinh tế đánh giá thị trấn này.
Ở bên ngoài Dương huyện, có một con sông đào bảo vệ thành chung quanh. Trước tận thế, bên ngoài Dương huyện không có sông bảo vệ thành, hiển nhiên là người trong Đại Trung Hoa Đồng Minh hội cho nhân lực đào sông bảo vệ thành, hơn nữa đem nước sông Tư đổ vào.
Đồng thời trong sông bảo vệ thành, còn có tường thành cao năm mét, ở trước đó có cứ điểm hỏa lực. Trên tường thành một khẩu súng máy hạng nặng chỉa ra ngoài, có thể tấn công tang thi và người tấn công.
Con sông bảo vệ thành và tường thành cao năm mét, cho dù mười vạn tang thi công thành, Dương huyện đều có thể giữ vị trí vững vàng. Cho dù là biến dị thú, nhân loại muốn tấn công thị trấn này cũng không dễ dàng.
Công sự phòng ngự xây dựng cũng vô cùng xuất sắc, đặc biệt là hao phí đại lượng nhân lực vật lực tu kiến một con sông bảo vệ thành này càng hao phí nhiều. Cũng chỉ có huyện thành nhỏ mới có thể xây sông bảo vệ thành. Nếu như một con sông bảo vệ thành quá dài, cần tiêu hao nhân lực vật lực quá nhiều, trong thời gian ngắn căn bản không cách nào xây dựng. Còn nếu là tiểu trấn, người sống sót trong trấn quá ít, cũng rất khó xây dựng một con sông bảo vệ như vậy
Dương huyện xây dựng công sự phòng ngự đúng chỗ như thế, cho dù Nhạc Trọng vận dụng lính tinh nhuệ cưỡng ép công thành cũng phải trả giá không nhỏ mới chiếm được tòa thành này.
Nhạc Trọng cẩn thận nhìn công sự phòng ngự trong Dương huyện thu vào trong mắt, nói:
- Đi thôi!
Tiết Trữ, Lưu Tiểu Trà đi theo sau lưng Nhạc Trọng đi tới Dương huyện.
Vì không gây phiền toái, Tiết Trữ, Lưu Tiểu Trà làm đầu tóc lộn xộn, hơn nữa mặc quần áo rách nát, bôi đen làm bẩn gương mặt, các nàng thoáng cái biến thành xấu xí.
Thủ vệ của Dương huyện qua loa xem xét Nhạc Trọng là đoàn người không có vi phạm lệnh cấm, chợt chán ghét phất phất tay cho bọn người Nhạc Trọng đi vào trong Dương huyện.
Nhạc Trọng dẫn Tiết Trữ hai nữ yên lặng đi vào trong trấn nhỏ.
Trong Dương huyện này rất đìu hiu, đại bộ phận người sống sót trong trấn đều ở trong nhà tránh né giá lạnh, những người sống sót không có nhà thì nằm trong góc co người lại chịu lạnh, hai mắt vô thần và chờ đợi tử vong tới. Cả Dương huyện không có một mảnh sinh cơ, nhìn qua giống như những cái xác không hồn.
Đúng lúc này ở bên kia truyền ra tiếng hét to:
- Cút ngay! Cút ngay!Tất cả đám tiện dân cút ngay!Kim thiếu dắt chó đi qua!
Nhạc Trọng nhìn qua phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một tên nam tử trẻ tuổi tướng mạo hèn mọn bỉ ổi cầm dây thừng trong tay,ở đầu khác của dây thừng là tám mỹ nữ khác nhau bị cột vào cổ, hai mắt không có bất kỳ thần thái, thân thể trần truồng bò trên đất.
Theo sau lưng tên nam nhân trẻ tuổi này là mười lăm tên nam nhân mặc đồ vét đen, đeo kính râm, một bộ dáng bảo tiêu. Trong đó một gã nam nhân nịnh nọt không ngừng hét lớn với đám người trên đường.
- Thật sự là súc sinh!
Nhạc Trọng nhìn thấy tên nam nhân này xem mỹ nữ làm chó dắt đi ngoài đường, trong nội tâm không khỏi dâng lên lửa giận hừng hực, hai tay của hắn cũng xiết chặt, trong lòng có tức giận hiện ra ngoài.
Sau tận thế, nhân loại vốn không nhiều lắm, chung quanh đầy tang thi, biến dị thú tồn tại rất nhiều. Có thể là người có người thừa dịp tận thế tiêu diết, làm nhục đồng loại của mình, dùng chà đạp tôn nghiêm của đồng loại tìm vui. Người như vậy Nhạc Trọng thống hận nhất.
Tiết Trữ, Lưu Tiểu Trà nhìn qua nam nhân trước mặt và thống hận không hiểu. Các nàng cũng là nữ nhân, nhìn thấy nữ nhân khác bị tên Kim thiếu làm nhục, trong nội tâm cũng tràn ngập thống hận cùng phẫn nộ tên Kim thiếu.
Tên nam nhân mặc đồ đen côn đồ đi trước nhìn qua người Nhạc Trọng và biến sắc, rông to lên:
- Nhìn cái gì vậy! Chó của Kim thiếu nuội, đám dân đen tụi mày sao không quỳ xuống dập đầu, nghênh đón Kim thiếu đi tới? Chó của Kim thiếu là đám dân đen tụi mày có thể nhìn được sao?
Lúc nào, thơi đại gì thì bên người của thiếu gia ăn chơi có không ít chó đi chung quanh. Những con chó dữ này chính là đồng lõa hung ác của tên thiếu gia, bọn chúng nhìn thấy có người địa vị thấp hơn mình thì lập tức lên tiếng dọa nạt ngay.
- Ồ! Trương Phương! Mày lui ra!
Ánh mắt của tên Kim thiếu bị bên này hấp dẫn, ánh mắt của hắn thoáng cái nhìn qua Tiết Trữ tóc tím và nhìn dáng ngươi có lồi có lõm của Tiết Trữ, trong mắt hiện ra dâm quang, đi nhanh qua bên này.
Kim thiếu cẩn thận dò xét Tiết Trữ cùng Lưu Tiểu Trà hai nữ và trong mắt dâm quang càng đậm, lập tức phất tay ra lệnh.