Thiểm Điện cấp bốn đi đi về về nhanh như gió, cho dù là ở trong huyệt động kia cũng có thể nhanh chóng di chuyển, tiêu diệt chiến sĩ tộc người khủng long. Còn Tiểu Quy cấp bốn mặc dù tốc độ di chuyển không nhanh, nhưng lại là thú khổng lồ phòng hộ mạnh nhất.
Có hai con thú biến dị có thể công có thể phòng hình thể khổng lồ, lại thêm các tinh anh bộ tộc người có cánh, Đào Nhạc Ti mới có chút hy vọng tin tưởng công phá con đường đó. Nếu không thì bà cũng chỉ là lấy sinh mệnh của chiến sĩ tộc người có cánh lấp lỗ thủng đó thôi.
Nhạc Trọng liếc nhìn con đường kia một cái, thản nhiên nói:
- Hai ngàn chiến sĩ!! Ta có thể giúp tộc người có cánh các ngươi cướp lại con đường đó. Nhưng sau chuyện này, ta muốn hai ngàn chiến sĩ của tộc người có cánh các ngươi này hiệu lực cho ta. Nếu các ngươi không đồng ý thì coi như đề nghị này đã xong. Các ngươi tự mình cướp lại con đường đó đi.
Nghe được Nhạc Trọng công phu sư tử ngoạm như thế, một gã trưởng lão tộc người có cánh sắc mặt kịch biến thất thanh nói:
- Cái gì? Hai ngàn chiến sĩ? Vậy ngươi có biết tộc người có cánh chúng tôi tổng toàn bộ chiến sĩ cũng chỉ có sáu ngàn chiến sĩ thôi không? Bây giờ ngươi lại muốn gần một phần ba chiến sĩ của chúng tôi, đây tuyệt đối không thể!!
Sắc mặt của Đào Nhạc Ti cũng biến đổi kịch liệt, nhìn chằm chằm Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng, bộ tộc người có cánh chúng ta nhiều thế hệ đã có quan hệ tốt với Bạo Phong Cốc, ngươi như vậy không phải nhân lúc cháy nhà mà hôi của sao? Thật sự là quá ti bỉ rồi đấy!
Nhạc Trọng cười lạnh lùng, ánh mắt quét qua các trưởng lão tộc người có cánh như Đào Nhạc Ti, nói:
- Ti bỉ? Vừa mới nãy là ai muốn bắt chúng tôi lại dâng cho vương quốc Kiếm Long? Chẳng lẽ hành động vừa mới nãy của bộ tộc người có cách các ngươi không phải là ti bỉ sao? Lúc nãy nếu không phải ta ra tay giúp đỡ thì số lượng người có cánh chết trong tay tộc người khủng long chỉ sợ phải vượt qua hơn mười ngàn người rồi. Ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ tộc người có cánh các ngươi, nhưng hình như chúng ta trước giờ cũng không có giao tình gì thì phải? Ta cũng không có trách nhiệm nghĩa vụ phải liều mạng cho tộc người có cánh các ngươi. Bây giờ ta chỉ bất quá là đưa ra một giao dịch nho nhỏ mà thôi. Nếu các ngươi không muốn có thể không đồng ý. Như ta mà còn nói là ti bỉ thì trưởng lão Đào Nhạc Ti, hành vi lúc nãy của các ngươi tính là gì hả?
Nghe lời nói lạnh lùng đầy châm chọc của Nhạc Trọng, trong mắt những trưởng lão tộc người có cánh đều hiện lên nét xấu hổ.
Đào Nhạc Ti khom lưng làm một lễ lớn, thẳng thắn nói xin lỗi:
- Nhạc Trọng, là tôi xin lỗi ngài vì sự vô lễ và ngạo mạn trước kia. Số phận hiện giờ của chúng ta đã liên kết với nhau. Nếu bộ tộc người có cánh chúng tôi bị vương quốc Kiếm Long tiêu diệt, thì các ngài cũng không sống nổi. Bây giờ chúng ta nên gạt bỏ hiểu lầm lúc trước, cùng nhau liên thủ giết ra một con đường sống.
Nhạc Trọng không chịu nhả ra, vẫn lạnh như băng nói:
- Hai ngàn chiến sĩ tộc người có cánh! Đại trưởng lão Đào Nhạc Ti, với năng lực của ta, nếu muốn dẫn theo mười người rời khỏi đây quả thật là không thể. Nhưng nếu ta và Lạc Thanh Thanh liên thủ, tuyệt đối có thể dẫn người của chúng tôi chạy trốn. Nếu các ngươi vẫn không đồng ý điều kiện của ta, vậy thì xin mời các ngươi cứ tự nhiên mạnh mẽ tấn công khai phá con đường hầm đó đi.
Một trưởng lão tộc người có cánh có tướng mạo diễm lệ trừng Nhạc Trọng, cầm chiến mâu hướng về phía hắn quát lớn:
- Mạnh mẽ tấn công thì mạnh mẽ tấn công, Nhạc Trọng ngươi thì có gì giỏi chứ? Bộ tộc người có cánh chúng tôi có thể tự mình cướp lại đường hầm!! Các chị em, theo ta lên chiến trường!!
Nói xong, mấy trăm chiến sĩ tinh nhuệ của bộ tộc người có cánh theo sau trưởng lão tộc người có cánh kia bay lên trời, hướng về phía cửa vào đường hầm!!
Đào Nhạc Ti biến sắc quát lớn:
- Lai Lệ! Đừng! Trở về mau!!
Mấy trăm chiến sĩ tinh nhuệ của bộ tộc người có cánh kia vừa bay đến cửa vào đường hầm thì đã có vô số mũi tên như sao băng từ trong đường hầm bắn ra, đâm vào cơ thể mấy trăm chiến sĩ tinh nhuệ của bộ tộc người có cánh kia.
Cùng với hàng loạt tiếng kêu gào thê thảm thê lương, từng người từng người chiến sĩ tộc người có cánh từ trên trời rơi xuống, máu nhuộm đẫm mặt đất.
Trưởng lão Lai Lệ mặc chiến giáp Bạo Phong có sức chiến đấu cấp ba đỉnh cao của bộ tộc người có cánh đã được trọng điểm chăm sóc. Sáu mũi tên như sao băng xẹt xuống lập tức đâm vào cơ thể cô, tạo thành sáu lỗ thủng lớn trên người cô, máu tươi chảy xuống văng khắp nơi.
Những chiến sĩ tộc người khủng long kia cũng không phải kẻ ngốc, những tinh nhuệ mặc chiến giáp Bạo Phong của bộ tộc người có cánh đều là đối tượng chúng nó phải trọng điểm chăm sóc.
Lai Lệ vừa mới chết trận, đội quân tinh nhuệ của bộ tộc người có cánh còn sót lại lập tức tan tác, nhanh chóng bay về trốn tránh.
Một lần thử tấn công mạnh mẽ, mười mấy chiến sĩ tinh nhuệ của bộ tộc người có cánh đều chết trận, ngay cả một chiến sĩ tộc người khủng long cũng không giết được. Chiến quả duy nhất chính là tiêu hao một ít tên và thể lực của tộc người khủng long thôi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả quý tộc bộ tộc người có cánh đều biến sắc, lông mày nhíu chặt lại. Con đường hầm kia đã bị người khủng long ngăn chặn canh gác cẩn thận. Nếu muốn mạnh mẽ tấn công thì chắc chắn phải trả giá không ít tính mạng của chiến sĩ. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng không biết trong tay đội quân người khủng long canh gác trong đường hầm còn bao nhiêu đòn sát thủ nữa.
Trong mắt Đào Nhạc Ti lóe lên ánh sáng kỳ dị, trầm tư một lúc lâu mới đi đến trước mặt Nhạc Trọng, trầm giọng nói:
- Nhạc Trọng, xin ngài hãy giúp chúng tôi. Chỉ cần ngài giúp chúng tôi tránh được họa diệt tộc này thì bộ tộc người có cánh chúng tôi nguyện ý tặng một ngàn tinh binh cho ngài!
- Đại trưởng lão!!
- Đại trưởng lão!! Không thể!
Những trưởng lão tộc người có cánh còn lại đều biến sắc, thất thanh kêu lên.
Bộ tộc người có cánh chiến sĩ không nhiều. Chiến sĩ tinh nhuệ thuộc bổn tộc ở trong tổ ong chỉ có sáu ngàn người. Đám người khủng long tiến đến xâm lấn, số lượng chiến sĩ tộc người có cánh bị chúng giết đã lên đến ngàn người. Trong phút chốc phải đưa cho Nhạc Trọng mấy ngàn tinh binh thì lực lượng vũ trang của bộ tộc người có cánh họ sẽ giảm xuống đến mức âm.
Đào Nhạc Ti âm trầm, lạnh lùng quát lớn ngăn cản:
- Câm miệng!!
Đào Nhạc Ti giận dữ, các trưởng lão tộc người có cánh đều ngừng la ó. Đào Nhạc Ti có địa vị cao trong bộ tộc người có cánh, cơ hồ như một vị vua không ngai. Bà một lòng phát triển bộ tộc, rất nhiều trưởng lão tộc người có cánh đều chịu qua ân huệ của bà.