Đạo là một thứ gì đó rất huyền ảo, hiểu chính là hiểu, không hiểu chính là không hiểu. Vậy nên Chu Tự không định suy nghĩ nhiều. Sau đó Đạo ý dần hạ xuống, mà nơi hạ xuống lại đúng chỗ của Ma chủng. Răng rắc! Ma chủng hấp thu Đạo ý từ từ nứt ra. Âm thanh lách cách phát ra không ngừng, Ma chủng như đang đau khổ kêu rên. Chu Tự chỉ có thể cổ vũ cho nó. Nghỉ ngơi lâu vậy rồi, cũng đến lúc phải phấn đấu thôi. Nuôi quân nghìn ngày, dùng quân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.