Hắn biết Chu Tự đang nói về ngày trước lễ cười của môn chủ, lúc đó chính là ở nơi này. “Cái cây đó được trồng từ khi nào?” Chu Tự chỉ vào cái cây trong sân hỏi. “Nó được trồng khi mẹ ta mang thai ta.” Chu Ngưng Nguyệt cười nói với vẻ mặt vui vẻ. “Ồ.” Chu Tự gật đầu, thuận miệng nói: “Cái cây này được bao nhiêu năm tuổi rồi?” “Tám năm tuổi rồi.” Chu Ngưng Nguyệt trả lời. Chu Tự: “...” Nguyệt tỷ đúng là thông minh. “Mặt trời vẫn chưa ló rạng, các ngươi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.