“Ta đuổi theo, các ngươi chờ ta một chút.” Nói xong Thu Thiển định ngự kiếm đuổi theo, những thứ khác thì thôi đi, chủ yếu là bánh trung thu cũng mất. “Ta đi với ngươi, ngươi bay quá chậm.” Chu Ngưng Nguyệt cắn táo tàu nói. “Nhưng...” Thu Thiển nhìn về phía Chu Tự, cảm giác sẽ có nguy hiểm. “Ngươi gặp nguy hiểm hắn cũng không gặp nguy hiểm, đi thôi, còn chậm nữa túi quà của ngươi sẽ mất đấy.” Chu Ngưng Nguyệt kéo Thu Thiển bay lên trời cao. “Ngươi tự về trước đi.” Giọng của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.