Chu Tự trên ban công cau mày: “Rắn ở đâu ra vậy?” Đòn chí mạng lần này cũng không chắc chắn đối phương có đồng bọn hay không. “Thôi bỏ đi, ngay mai đi quanh đây xem sao, chẳng may có dã thú kỳ lạ nào đó, dạo này xuất hiện nhiều người, phải tốn tâm sức nhiều hơn.” Hành hiệp trượng nghĩa, Chu Tự vẫn luôn nhớ tâm nguyên ban đầu hồi nhỏ của mình. Bây giờ đã thành thói quen, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đánh chết rồi tính.Việc này...không giống đại hiệp, nhưng hắn là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.