Trong vực sâu. Chu Tự vẫn chậm rãi bước đi, bên tai hắn thường xuyên nghe thấy tiếng nói của Chúa Tể Thâm Uyên. Bây giờ kể cả hắn muốn vung đao cũng không tìm thấy chỗ mà Chúa Tể Thâm Uyên đang đứng. Bỏ lỡ cơ hội rồi, muốn tìm được, vô cùng khó khăn. “Ngươi đã đi rất lâu rồi, ngươi có thể nhìn thấy ánh sáng không? Nhìn thấy hy vọng không? Như câu hỏi ta vừa hỏi ngươi, ngươi có thể tìm được người cần mình không?” Giọng của Chúa Tể Thâm Uyên lại vang lên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.