Ánh sáng biến mất. Chu Tự phát hiện ngoài một hạt châu cùng cái áo choàng, không hề có bất kì thứ gì khác. Tiếng động vừa nãy như chưa từng tồn tại. "Là sư phụ nhắn lại." Thu Thiển đưa hạt châu cho Chu Tự, giải thích. "Vậy làm sao nàng biết chúng ta đã tốn rất nhiều thời gian?" Chu Tự tiếp nhận lấy hạt châu, hỏi. "Vì dù ta kết thúc trận chiến trong bao lâu, nàng đều sẽ nói chậm, quen rồi là được." Thu Thiển cầm cái áo choàng, ngắm nghía trước sau thấy thật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.