Chu Tự lập tức đứng dậy nói cảm ơn.
Sau đó Tô Thi đi vào bên trong, còn Chu Tự thì tiếp tục đọc sách.
Hai người rồi, còn có một người cuối cùng nữa.
“Hai người này đều rất đẹp, để xem người thứ ba thế nào, nếu như đều đẹp giống vậy thì nơi này rất có khả năng là nơi mà Nguyệt tỷ nói. Ta có lẽ đã đi vào hang sói.”
Nghĩ một lúc Chu Tự cảm thấy hang sói thì không đúng lắm, hình như hắn mới là nhân vật phản diện.
Đây là đang xâm nhập vào nội bộ của nhân vật chính diện.
Sau đó hắn ngừng quan tâm đến những thứ này và tiếp tục khôi phục công lực ngàn năm.
Không bao lâu sau.
Chu Tự cảm giác có người tới gần, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là một nam thanh niên, ngũ quan góc cạnh, sắc mặt lạnh lùng, cơ bắp trên cơ thể như ẩn như hiện.
Đẹp trai.
“Người mới à?”
Nam thanh niên nhẹ giọng nói và lấy thẻ công tác của mình ra:
“Minh Nam Sở, làm quen một chút.”
“Chu Tự, tạm thời vẫn chưa có thẻ công tác.”
Chu Tự lại một lần nữa đứng dậy.
Minh Nam Sở khẽ gật đầu rồi đi vào bên trong.
Hắn cũng không quá để ý đến Chu Tự, chỉ là làm quen một chút, để tránh sau này xảy ra những phiền phức không đáng có.
Khi đến phòng nghỉ, hắn nhìn thấy Tô Thi đang đứng trước gương chăm chút tóc của mình:
“Sao tự nhiên ngươi lại soi gương thế?”
“Hả?”
Tô Thi quay đầu lại liếc nhìn Minh Nam Sở, rồi lại tiếp tục soi gương và nói:
“Không phải, ta đang xem mình có phải xấu đi rồi không, cái tên người mới kia nhìn thấy ta mà không thèm nhìn thêm lúc nữa. Không phải kiểu cố ý không nhìn, mà là thật sự không muốn nhìn thêm. Ta đang nghĩ có phải hôm nay mình không đẹp bằng hôm qua không.”
“Đẹp hay không đẹp có tác dụng gì?”
Minh Nam Sở ngồi trên ghế, nhấc chân gác lên mặt bàn.
“Thế thì không được, ngoại trừ xinh đẹp ra thì ta không còn gì khác.”
Tô Thi tỏ vẻ nàng nhất định phải đẹp.
“Ngươi trực tiếp hỏi hắn là được không phải sao?”
Hàn Tô đẩy đẩy kính và đọc sách.
“Thôi không cần đâu, hắn cũng đâu có làm gì, cảm thấy làm phiền người ta lắm. Như thế lại nghĩ ta tự luyến. Đợi khi nào quen rồi thì hỏi sau.”
Tô Thi ngồi bên cạnh nói:
“Nghe nói tối nay có hành động?”
“Ừ, Thử Đường và Xà Đường của Thập Nhị Tịnh Đường vẫn luôn ở gần đây, đi trao đổi với chúng thử xem, để chúng tránh xa một chút. Hắc Thử với Độc Xà cũng không phải ăn chay, một khi ảnh hưởng đến trong thành, sẽ dẫn Thánh Tử Ma Đạo tới, và không có lợi cho ai.”
Hàn Tô nói.
“Có thể họ chính là muốn dẫn Thánh Tử Ma Đạo tới, một vài người của Ma Đạo cảm thấy Thánh Tử của họ không phù hợp. Cho nên muốn tận mắt mở mang kiến thức.”
Minh Nam Sở nói.
“Không phải chúng ta cũng tới để tìm hiểu vị Thánh Tử Ma Đạo này à?”
Tô Thi có chút lo lắng:
“Nghe đồn vị Thánh Tử này tàn bạo khát máu, nếu chúng ta bị hắn phát hiện thì có bị hắn xé luôn không?”
“Vị Thánh Tử này cũng tầm tuổi chúng ta, thực lực mạnh hơn chúng ta, nhưng cũng không chắc là mạnh hơn nhiều, chắc không đến mức xé được chúng ta đâu, có điều ta điều tra rồi. Thanh Thành rất yên tĩnh, không xuất hiện chuyện gì khác thường. Nếu như thật sự giống như tin đồn, Thánh Tử Ma Đạo khát máu như điên, giết người như rạ, thì thành phố này sẽ không yên bình như vậy mới phải.”
Hàn Tô bỏ sách xuống, vô cùng nghi hoặc.
Tình hình ở thành phố này không giống với nơi mà vị Thánh Tử Ma Đạo đó sống chút nào.
“Không chỉ những điều này, nếu như thực lực của Thánh Tử Ma Đạo thật sự mạnh như vậy, vậy tại sao lại phải lớn lên ở thành phố này? Ở đây toàn là những người bình thường.”
Minh Nam Sở tiếp lời.
“Không phải là vì để vững chắc đạo tâm, muốn hắn tu luyện (Phá Thiên Ma Thể) đến mức đại thành sao?”
Tô Thi hỏi.
“Có rất nhiều người không tin vào cách nói này, cho nên nhiều ma tu đều muốn tận mắt gặp vị Thánh Tử kia một lần. Dù là chúng ta cũng muốn làm rõ.”
Hàn Tô nói, nhưng sau đó nàng lại lắc đầu:
“Nhưng mà chuyện này không gấp, cứ thuận theo tự nhiên. Đừng để Thập Nhị Tịnh Đường làm hỗn loạn nơi này là được. Thế nào cũng sẽ gặp được vị Thánh Tử đó. Không cần phải dùng cách đối địch.”
…
Buổi trưa, cChu Tự ra ngoài ăn cơm.
Hắn ăn cơm rang, tiết kiệm tiền.
Đợi khi nào phát lương thì có thể ăn ngon một bữa.
Trong nhà chuyển đến một người chị chẳng biết làm gì cả, phải giữ lại ít tiền, phòng khi cần dùng.
Lúc này hắn thử khơi gợi linh khí, lúc chạm vào vòng tay, hắn đã cảm nhận được ba cánh cửa.
Hắn đã chọn cái thứ nhất.
Tiếp theo trong lòng hắn có một loại lĩnh ngộ, tờ giấy trên tay mà hắn lấy ra từ trước trực tiếp biến mất rồi lại xuất hiện.
Rất tốt.
Rất thú vị.
Chơi được hai lần hắn liền từ bỏ, linh khí tiêu hao không nổi.
“Nói ra thì ba nhân viên quản lý thư viện đúng là nam thì soái khí, nữ thì xinh đẹp, chỉ là vẫn chưa rõ có phải là đạo tu mà Nguyệt tỷ nói hay không.”