Thu Thiển ngồi ngay ngắn trên ghế, vén mái tóc ướt ra đằng sau để tiện cho Chu Tự sấy. “Thu tỷ, ngươi đừng vén.” Chu Tự vừa cắm điện xong vội chặn nàng lại, nói. “Sao vậy?” Thu Thiển nhìn qua thì tò mò hỏi. Chu Tự đi đến bên cạnh Thu Thiển, giúp nàng vén tóc rồi nói: “Bởi vì ta vén thì vui hơn.” Nghe vậy, Thu Thiển cũng không lộn xộn với mái tóc mình nữa, toàn bộ đều để Chu Tự làm. Tóc Thu Thiển vừa thẳng vừa mượt, lại mang theo mùi hương của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.